Edit: Aya Shinta
Lăng Vu Đề vốn đang đứng giữa phòng tắm, sau khi đóng cửa lại, cô bắt đầu tìm kiếm thứ có thể cứa da ở mọi ngóc ngách.
Thế rồi cô tìm được một cái cạo râu ở bên cạnh tấm gương, mở ra, lấy lưỡi lam bên trong, chuẩn bị cứa cổ tay mình -----
Trong đầu đột nhiên dần hiện ra bóng hình của Tịch Tử Hạ, người đã giải vây cho cô khi cô bị bắt nạt...
Là người sẽ thân sĩ cởi áo khoác rồi khoác lên cho cô...
Là người sẽ ôn hòa cười với cô, hỏi cô thích ăn cái gì...
Bàn tay cầm lưỡi dao đột nhiên có chút vô lực, cô, không nỡ người kia.
Dù cho cô không xứng với anh, chỉ có thể trốn ở góc phòng lén lút nhìn anh hạnh phúc thì cô cũng thỏa mãn rồi!
Nghe thấy trong phòng tắm rốt cuộc cũng có tiếng nước ào ào, Tịch Tử Thu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Không phải là anh không có nhìn thấy tuyệt vọng trong mắt Lăng Vu Đề, không chút luyến tiếc gì với thế giới này.
Anh biết cô muốn chết!
Trong kịch tình, anh biết vào lúc này Lăng Vu Đề đã thích nam chủ Tịch Tử Hạ, cho nên anh biết hẳn là Lăng Vu Đề không nỡ tự sát!
Mặc dù biết hiện tại Lăng Vu Đề là một “Lăng Vu Đề” không có ký ức, thế nhưng vừa nghĩ tới việc trong lòng cô yêu thích người đàn ông khác, Tịch Tử Thu lại khó chịu, rất khó chịu!
Nếu không phải rằng thân phận của nam chủ là anh trai mình, anh chắc chắn sẽ một súng bắn chết anh ta!
Đứng trước cửa phòng tắm một lúc, Tịch Tử Thu mới ra ngoài phòng để người giúp việc chuẩn bị quần áo cho Lăng Vu Đề.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ từ đầu tới chân rồi, Lăng Vu Đề đang khổ não nhìn sườn xám dính đầy vết máu bị cô ném xuống đất...
“Cốc cốc cốc -- Lăng tiểu thư, tôi tới đưa quần áo cho cô.” Một giọng nữ khá khúm núm nhưng không tính là dễ nghe vang lên bên ngoài cửa.
Lăng Vu Đề ngẩn người một lát rồi mới trùm khăn tắm hé cửa ra một chút. Sau đó một cái túi được đưa qua khe cửa, Lăng Vu Đề đưa tay tiếp nhận rồi lại đóng cửa lại.
Trong túi là một cái cái sườn xám có tay màu lam nhạt được thêu hoa văn màu bạc, mặc vào lại rất vừa vặn. Nhìn chính mính trong gương, Lăng Vu Đề đột nhiên có chút mờ mịt...
“Cách.” Cửa phòng tắm mở ra. Lăng Vu Đề đột nhiên quay đầu thì đã nhìn thấy Tịch Tử Thu.
Thực ra Tịch Tử Thu lo rằng một mình Lăng Vu Đề ở đó quá lâu, vạn nhất Tịch Tử Hạ vẫn không có quan trọng đến mức khiến cô từ bỏ ý định muốn chết thì sao?!
Lăng Vu Đề cắn môi dưới, sau đó dẫm chân đất đi về phía Tịch Tử Thu.
Tịch Tử Thu rất cao, ít nhất là một mét chín, Lăng Vu Đề chỉ cao tới ngực anh: “Anh muốn như thế nào?” Cô hỏi.
Tịch Tử Thu ngẩn người một chút, tôi muốn em yêu tôi đến trăm phần trăm. Thế nhưng, anh có thể nói như vậy sao?
Thấy anh không nói lời nào mà chỉ cúi đầu nhìn mình, Lăng Vu Đề nhẫn nhịn tức giận: “Nếu anh không giết tôi, như vậy tôi có thể đi được chưa?” Cô không muốn gặp người này!
Được rồi, anh cảm thấy việc hôm nay mình giết Lăng Thế Kiệt có chút kích động... Thế nhưng anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng mình đã hối hận!
“Không thể.” Anh nói.
Lăng Vu Đề trừng anh: “Tại sao?!”
Nếu không thể nói rằng muốn cho cô yêu mình, vậy thì đổi cách nói vậy: “Tôi muốn em ở bên cạnh tôi.” Giọng điệu của anh vẫn lạnh lẽo như ban đầu, không nghe ra chút tình cảm nào.
Lăng Vu Đề cảm thấy bản thân cũng sắp không nhịn được lửa giận, nếu như ánh mắt có thể giết người, Tịch Tử Thu đã bị cô giết trăm ngàn lần: “Không thể được!”
Ba chữ, nói đến nghiến răng nghiến lợi. Anh là kẻ thù của cô, cô tuyệt đối sẽ không ở lại bên cạnh anh!!
“Không thể thuận theo em được.” Nói xong, Tịch Tử Thu liền kéo cô ra phòng tắm --
Lăng Vu Đề bị quăng lên trên giường, cô bị dọa sợ, không lo được việc hận anh nữa. Cô kéo chăn che thân thể của mình lại, sau đó phòng bị nhìn Tịch Tử Thu: “Anh đừng tới đây!”
Tịch Tử Thu dừng bước lại, sau đó đứng tại chỗ nhìn cô. Một hồi lâu, rốt cuộc anh lựa chọn mềm giọng xuống: “Yên tâm, tôi sẽ không động vào em...” Hiện tại.
Lăng Vu Đề đang hoảng loạn nên không nghe ra được ngữ điệu của Tịch Tử Thu, vẫn là ra vẻ phòng bị nhìn anh, hiển nhiên là không tin lời nói của anh.
Tịch Tử Thu có chút bất đắc dĩ đỡ trán, để anh giết người thì được, để anh đánh trận thì được, để anh xử lý việc trong Vị Diện Hiệp Hội thì cũng được, để hắn xử lý việc bên Tinh Tế cũng được nốt!
Thế nhưng, đối với việc công lược Lăng Vu Đề, Tịch Tử Thu biết rồi, anh cũng không phải vạn năng!
Trên cõi đời này, cũng có việc khiến Tịch Tử Thu anh cảm thấy khó khăn!
Anh xoay người, nhấc chân, trực tiếp ra ngoài phòng.
Lăng Vu Đề vẫn không có thả lỏng đề phòng, nhìn chằm chằm cánh cửa không có bị khóa lại kia.
Trong chốc lát, một người giúp việc ăn mặc quần áo ngắn tay màu xanh nhạt bước vào, cô ấy khom lưng với Lăng Vu Đề: “Lăng tiểu thư, tướng quân để tôi tới phục vụ cô!”
Lăng Vu Đề nhận ra giọng nói này, chính là người đưa quần áo đến cho cô.
“Tướng quân... của các người đâu?” Lăng Vu Đề chần chờ hỏi.
“Tướng quân hiếm khi về được một chuyến, phu nhân mới vừa trở về từ bên ngoài, lúc này tướng quân đang nói chuyện cùng phu nhân ở phòng khách dưới lầu.” Người giúp việc trả lời.
Phu nhân Tổng Thống...
Lăng Vu Đề buông chăn mền trên người ra, xuống giường: “Cô tên là gì?”
“Tôi tên Giai Giai.”
Thấy tóc Lăng Vu Đề đang còn sũng nước, Giai Giai vội vã đi dìu cô: “Tuy nói tiết trời cũng không lạnh, thế nhưng con gái phải biết bảo vệ sức khỏe tốt hơn, tôi lau khô tóc cho Lăng tiểu thư được chứ?”
Lăng Vu Đề đưa tay sờ sờ tóc mình, gật đầu.
Giai Giai giúp Lăng Vu Đề lau khô tóc rồi, lại búi một kiểu tóc hoàn yến vĩ* đơn giản cho cô.
*Hoàn yến vĩ (鬟燕尾): Một kiểu tóc khá thịnh hành thời dân quốc.
“Lăng tiểu thư thật là đẹp! So với Chúc tiểu thư thì cũng đẹp!” Giai Giai tán dương Lăng Vu Đề từ tận đáy lòng.
Lăng Vu Đề nhìn khuôn mặt tinh xảo, quyến rũ mê người trong gương: “Chúc tiểu thư là ai?” Cô hơi hiếu kỳ.
Giai Giai đang kết tóc thì dừng một chút, sau đó nói: “Chúc tiểu thư chính là con gái Chúc Tư lệnh, vị hôn thê của Đại thiếu gia đó!”
“Cô nói cái gì?!” Lăng Vu Đề lập tức bật dậy khỏi ghế, sau đó khiếp sợ nhìn Giai Giai.
Giai Giai bị biểu hiện kích động của Lăng Vu Đề làm cho mê mang, cô ấy nói chính là vị hôn thê của Đại thiếu gia chứ đâu phải của Tướng quân, Lăng tiểu thư kích động thế để làm cái gì?!
Tuy rằng kỳ quái, nhưng Giai Giai vẫn lặp lại một lần.
Lăng Vu Đề hơi cụp mắt xuống, có chút khổ sở hỏi: “Vậy Chúc tiểu thư kia có tốt không? Tịch đại thiếu, thích cô ấy sao?”
“Chúc tiểu thư rất tốt, cũng rất rộng lượng với tôi tớ. Tuy Đại thiếu gia phong lưu một chút, nhưng tất nhiên thích Chúc tiểu thư rồi!” Trong lòng Giai Giai có nghi hoặc, nhưng vẫn thành thật trả lời câu hỏi của Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề cảm giác lòng mình hơi đau, viền mắt nong nóng, có cái gì đó muốn tràn ra ngoài.
Vậy mà cô không biết anh đã có vị hôn thê. Con gái Tư lệnh, dẫu sao cũng rất xứng đôi với anh...
Quay đầu nhìn mình trong gương một chút, có chút tự giễu cười cười. Đẹp thì có thể thế nào đây...