Công Lược Nam Phụ

Chương 255: Chương 255: Hội trưởng phản công lược (06)




Edit: Aya Shinta

Đây là câu dài nhất mà Tịch Tử Thu nói từ khi đến thế giới này tới bây giờ. Vừa dứt lời, tay anh hơi hướng về phía trước một cái, bắt được cái gối mà Lăng Vu Đề quăng tới.

“Tôi sẽ không gả cho anh! Tuyệt đối!” Lăng Vu Đề tàn nhẫn mà nói.

Tịch Tử Thu không nói gì, sai người lấy tất cả những thứ có thể làm vũ khí trong phòng đi, sau đó anh an vị ở trên ghế sô pha ngồi ở trên giường bảo vệ Lăng Vu Đề.

Đến bữa tối, nếu như không phải phụ thân của cơ thể này trở về, anh còn dự định ở trong phòng bảo vệ Lăng Vu Đề.

Sai người đưa bữa tối cho Lăng Vu Đề rồi, Tịch Tử Thu đi xuống phòng ăn ở lầu dưới.

Trong phòng ăn, Tổng thống của quốc gia này, cha của anh - Tịch Chí Cường đang ngồi ở ghế trên, bên cạnh là Tịch phu nhân. Tịch Tử Hạ ngồi ở một bên khác, hiếm thấy anh cúi đầu không có hé răng, cũng chủ yếu là sợ Tịch Chí Cường sẽ giáo huấn mình.

Tịch Tử Thu đứng trước bàn ăn, chào Tịch Chí Cường theo nghi thức quân đội: “Chào Tổng thống!”

Tịch Chí Cường khẽ gật đầu, gương mặt không hề có cảm xúc hiện lên nét uy nghiêm: “Ừm.”

Chờ Tịch Tử Thu vào chỗ, Tịch Chí Cường nói một tiếng: “Dùng cơm.” Sau đó, một nhà bốn người bắt đầu yên lặng dùng bữa.

Trong phòng ăn, ngay cả tiếng bát đũa va chạm cũng cực kỳ nhẹ, rất yên tĩnh.

Mãi đến tận khi dùng bữa xong, Tịch Chí Cường mới uống một hớp nước chè xanh, nói rằng: “Nghe nói, con dẫn theo một vũ nữ trở về?”

Tịch Chí Cường là Tổng thống quốc gia, coi như không thích nói chuyện, cũng không thể không nói lời nào.

Tịch Tử Thu gật đầu: “Vâng.”

“Nghe nói, buổi chiều cô ta cầm súng chỉ vào con?”

“Vâng.”

“Con muốn giữ cô ta lại?”

“Con muốn kết hôn với cô ấy.” Lần này Tịch Tử Thu cũng không nói “Vâng” nữa.

Chỉ là vừa nói xong, ngay cả Tịch Chí Cường cũng sửng sốt.

“Con nói cái gì?!” Tịch phu nhân đưa đôi mắt trợn tròn lên nhìn Tịch Tử Thu, quả thực không thể tin được người sẽ nói lời này lại là con trai bà!

“Khụ khụ khụ ——” Tịch Tử Hạ uống một hớp trà, nếu không phải là nuốt xuống nhanh thì cũng phun hết cả trà ra ngoài rồi.

Tịch Chí Cường nhíu nhíu mày, có chút bất mãn liếc nhìn hai người thất thố. Sau đó mới nhìn Tịch Tử Thu: “Nếu như con thích, có thể để cho cô ta làm Di thái thái, phải chờ sau khi con kết hôn.”

Tuy rằng chính ông không có Di thái thái, thế nhưng là sẽ không yêu cầu con trai của mình không cưới Di thái thái.

Tịch Chí Cường vốn cho rằng đây đã là sự khoan dung lớn nhất của ông rồi, nhưng Tịch Tử Thu lại mở miệng nói rằng: “Cô ấy chỉ có thể là thê tử duy nhất của con.” Xưa nay anh không nghĩ tới việc ngoại trừ Lăng Vu Đề thì anh còn có thể cưới người khác, dù cho là ở trong thế giới tiểu thuyết.

“Thu Nhi! Con điên rồi sao?! Lúc xế chiều để vũ nữ kia cầm súng chỉ vào con, bây giờ lại còn nói muốn kết hôn với cô ta! Cũng không biết chừng sớm muộn gì cũng có một ngày, cô ta sẽ lấy mạng con!” Tịch phu nhân bật dậy, kích động đến mức không có cách nào duy trì được dáng vẻ của một vị phu nhân Tổng thống.

Tịch Tử Hạ cũng kinh ngạc nhìn người em trai sinh đôi của mình, mặc dù anh cũng cảm thấy cô gái Lăng Vu Đề này cũng không giống với các cô gái khác, thế nhưng cũng không cảm thấy cô có chỗ nào có thể trị đến được người em trai lòng vững như đã này, vậy mà không phải cô ấy thì không cưới?!

“Con chắc chắn chứ?” Tịch Chí Cường hỏi.

Tịch Tử Thu gật đầu, sự kiên định trong mắt ấy, ai cũng nhìn ra được.

“Tùy con vậy.” Không khỏi thở dài một hơi, ông cũng hiểu rõ đứa con trai út của mình. Việc đã quyết, đừng nói là chín con trâu, chính là một chiếc xe lửa đến đây thì cũng chưa chắc kéo về được!

“Lão công!” Tịch phu nhân trừng Tịch Chí Cường, sau đó bị ánh mắt của Tịch Chí Cường trấn áp lại.

“Con lên lầu trước.” Nói xong, Tịch Tử Thu lại chào Tịch Chí Cường một cái, sau đó xoay người rời đi.

Tịch Tử Hạ vội vã đi theo, sau đó vỗ vai Tịch Tử Thu. Tịch Tử Thu liếc mắt nhìn anh, nhưng cũng không có đẩy anh ra.

“Này em trai, cậu đúng là lợi hại đấy! Vừa xuất ngựa thì Tổng Thống đại nhân cũng không làm gì được. Nếu đổi lại là tôi muốn kết hôn với một vũ nữ, phỏng chừng cha sẽ nổ súng bắn chết tôi!” Tịch Tử Hạ cà lơ phất phơ nói.

Thấy Tịch Tử Thu không để ý tới mình, Tịch Tử Hạ nói tiếp: “Nghe nói lúc xế chiều cậu giết anh trai Lăng tiểu thư? Nhưng anh ta lại là mạng của cô ấy đấy, không trách rằng cô ấy muốn chỉa súng vào cậu. Lại nói, cậu có thể giải quyết được cô ấy sao?”

Tịch Tử Thu nhìn anh, không nói gì, trong lòng lại đang nghĩ rằng một người đàn ông như vậy, làm sao có thể làm nam chủ vậy?! Đến cùng thì Lăng Vu Đề thích anh ta ở điểm nào?!

Lắc người một cái, Tịch Tử Hạ còn không kịp phản ứng, suýt chút nữa ngã trên đất. Cũng may rằng tuy thân thủ của anh không bằng Tịch Tử Thu, nhưng cũng không phải cặn bã, cho nên trước khi ngã chổng vó thì đã kịp ổn định thân thể.

“Ai cậu...”

Tịch Tử Thu không để ý tới anh, thẳng trở về phòng của mình ——

Lăng Vu Đề đói bụng, cô không có cách nào chịu đựng với cái bụng thế này, cho dù chết, cô cũng không thể làm con quỷ chết đói!

Dùng bữa tối rồi, cô nằm ở trên chiếc giường mang theo mùi vị của Tịch Tử Thu. Có lẽ là bởi vì ngày hôm nay tâm tình chấn động quá lớn, cô nằm rồi thiếp đi.

Vậy nên khi Tịch Tử Thu trở về phòng liền phát hiện Lăng Vu Đề nằm ở trên giường, yên tĩnh nhắm mắt lại. Anh sợ hết hồn, vội vã đi dò xét hơi thở của cô. Khi hơi thở ấm áp phun ở trên ngón tay mình, Tịch Tử Thu mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ngồi bên giường yên tĩnh nhìn Lăng Vu Đề một lúc, bề ngoài hiện tại của thân thể này thì giống thực thể giả lập của cô đến tám, chín phần.

Chỉ là, cho dù tương tự thì thân thể này cũng không phải cô. Anh rất chờ mong, một thân thể thuộc về Lăng Vu Đề!

Một hồi lâu sau đó, Tịch Tử Thu mới bắt đầu liên hệ với Hạ Luân.

Lần này Hạ Luân không có biến thanh, dùng chính giọng nói của mình: “Hội trưởng...”

Đương nhiên anh biết Hội trường đại nhân vĩ đại vừa đến thế giới nhiệm vụ thì đã xoát độ hảo cảm đến âm năm mươi điểm!

Đây là công lược giả trâu bò nhất trong số rất nhiều người anh gặp, trước giờ không có ai hơn được!

“Làm sao đây?” Tịch Tử Thu hỏi.

Ba chữ, nhưng quả thực đã khiến Hạ Luân thụ sủng nhược kinh! Trời ạ ~ anh có tài cán gì, thậm chí có may mắn nghe được Hội trường đại nhân vĩ đại hỏi mình “Làm sao đây?”

Tịch Tử Thu chỉ nghe được tiếng thở hơi hổn hển bên đầu kia, nhưng Hạ Luân không có trả lời, sắc mặt của anh có chút không vui: “Hạ Luân, cậu không muốn thưởng chuyên cần?”

“Không không không ~ Hội trưởng tôi muốn!”

“Chớ nói nhảm.” Anh chỉ muốn phương pháp.

Hạ Luân mếu máo, sau đó nói: “Hội trường đại nhân, ngài vừa đi đến thế giới nhiệm vụ thì đã giết anh trai của nguyên thân 0051, độ hảo cảm không trừ mới là lạ! Hơn nữa, thù giết thân đấy, sao có thể có thể dễ tăng độ hảo cảm! Tôi thấy việc có thể xoát độ hảo cảm xoạt đến không, cũng rất khó rồi...”

“Hạ Luân!” Giọng điệu của Tịch Tử Thu vô cùng không tốt, lẽ nào anh không biết tình huống này sao?! Bằng không thì anh tìm Hạ Luân làm cái gì!?

Hạ Luân nuốt một ngụm nước bọt, rốt cục mở miệng nói: “À thì, Hội trưởng có thể làm thế này, thanh trừ ký ức của 0051 ký ức, như vậy mặc dù độ hảo cảm của cô ấy đối với anh vẫn là số âm, nhưng cũng có rất nhiều cơ hội để tăng lên...”

Aya: Thấy anh Tịch cute quá, nhất là cái đoạn đi kiểm tra hơi thở:))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.