Công Lược Nam Phụ

Chương 272: Chương 272: Hội trưởng phản công lược (23)




Chương 272: Hội trưởng phản công lược (23)

Edit: Aya Shinta

Tịch phu nhân nhận lấy điện thoại thì đã vội vàng nói: “Thu Nhi à, con ở Tây Bình có khỏe không? Có bị thương gì không? Ăn có ngon không?... A ~ mẹ biết rồi! Con yên tâm đi, mẹ cũng đâu phải con cọp cái, biết rồi biết rồi. Con nhất định phải trở về bình an, a! Ừ, vậy thì, vậy con cứ cúp máy trước đi. Nhất định phải chú ý an toàn đấy...”

Lời còn chưa nói xong, Tịch Tử Thu bên kia hình như trực tiếp cúp điện thoại, khiến Tịch phu nhân ngây ngốc trong một lúc.

Lăng Vu Đề đứng ở đó, thấy Tịch phu nhân hồi thần lại thì liếc mình một cái. Mím môi một chút, cô quyết định sẽ không để ý đến Tịch phu nhân nữa.

Cô xoay người lên lầu, cũng không ăn sáng vì cũng sắp trưa rồi.

Mới vừa tới cầu thang thì cô gặp phải Tịch Tử Hạ vừa mới rời giường.

“Trưa tốt lành! Vu Đề.” Anh cầm túi công văn, hình như đang chuẩn bị ra ngoài.

Lăng Vu Đề gật đầu: “Trưa tốt lành.” Sau khi trả lời, cô trực tiếp đi qua bên người Tịch Tử Hạ.

Tịch Tử Hạ đứng tại chỗ một lúc, ban nãy anh cảm thấy Lăng Vu Đề có chút không vui vẻ.

Bước chân xuống bậc cầu thang cuối cùng rồi đi tới phòng khách, khi thấy Tịch phu nhân thì Tịch Tử Hạ đã hiểu rõ.

“Mẹ, không phải mẹ lại làm khó Vu Đề rồi đấy à?”

Nghe Tịch Tử Hạ hỏi thế thì Tịch phu nhân không vui, bà vốn đã không vui rồi: “Con nói gì vậy?! Cái gì mà làm khó cô ta? Cô ta lại là vị hôn thê cha con chỉ định cho Thu Nhi, mẹ nào dám làm khó cô ta!?”

Huống chi, vừa nãy hiếm khi bà nhận được được thoại của Tịch Tử Thu, kết quả Tịch Tử Thu lại nói bà đừng làm khó Lăng Vu Đề gì gì đấy!

Điều này khiến lòng Tịch phu nhân càng thêm bực bội!

Tịch Tử Hạ cũng không ngu ngốc, nếu Tịch phu nhân đã nói thế, vậy thì chắc chắn vừa nãy bà đã nói gì đó với Lăng Vu Đề.

Không đành lòng để Lăng Vu Đề bị Tịch phu nhân làm khó khi cô ở Tịch gia nên Tịch Tử Hạ đi tới ngồi bên người Tịch phu nhân.

“Mẹ, mẹ cũng biết Vu Đề là vị hôn thê cha chỉ định cho Tử Thu, hơn nữa Vu Đề cũng là vợ chưa cưới mà Tử Thu tự chọn. Nếu mẹ dọa cô ấy sợ chạy mất, vậy thì việc Tử Thu cả đời không lấy vợ cũng có thể xảy ra. Mẹ còn muốn ôm cháu hay không vậy?”

Nói thế nào thì cũng là em trai của anh, cho dù Tịch Tử Hạ có cảm giác đặc biệt với Lăng Vu Đề thì anh cũng không đi cướp người mà em trai mình thích! Cho nên anh cũng đã nhắc nhở mình, Lăng Vu Đề chính là em dâu tương lai của anh!

Tịch phu nhân cũng hiểu rõ tính tình của con trai út, nếu như không cho anh cưới Lăng Vu Đề, có lẽ sẽ cả đời không cưới! Bà không có cách nào để ép buộc Tịch Tử Thu cả!

“Nhưng mà... Nói thế nào thì Lăng Vu Đề kia cũng có xuất thân là vũ nữ! Thân phận thấp kém không thể tả như vậy, sao có thể xứng với Thu Nhi!? Xứng với Tịch gia chúng ta!”

Bà cũng không muốn khi người ta nhắc đến Nhị thiếu phu nhân Tịch gia, sẽ nói rằng: “Ồ, Nhị thiếu phu nhân Tịch gia kia, nghe nói xuất thân là vũ nữ đấy!”

“Nếu như làm vợ lẽ thì mẹ không có ý kiến gì cả. Đều là thứ người không ra gì...”

Tịch phu nhân còn chưa hết lời thì Tịch Tử Hạ cả vội ngắt ngang lời bà: “Mẹ, lời này mẹ nói một lần trước mặt con thì thôi, nhưng tuyệt đối đừng nói trước mặt cho cùng Tử Thu. Thứ nhất, Vu Đề là người trong lòng của Tử Thu, thứ hai, Vu Đề lại là con gái anh em kết nghĩa của cha! Mẹ cảm thấy cha có thể khoan nhượng để con gái của anh em mình làm vợ lẽ?!” Chính là anh cũng không thể chấp nhận được!

Tịch phu nhân mới nhận ra được điều này, đúng thế, cảm tình giữa Tịch Chí Cường và Lăng Hòa Ngọc kia rất tốt. Đừng nói là gả Lăng Vu Đề cho con trai út, chính là gả cho con trai lớn làm dâu cả thì phỏng chừng ông cũng gật đầu đồng ý!

Một hồi lâu sau, bà mới thở dài một hơi: “Quên đi, nếu Thu Nhi thích... nếu Lăng Vu Đề kia là một người an phận thủ thường... thì bỏ qua.”

Thấy Tịch phu nhân thỏa hiệp rồi, Tịch Tử Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh nghĩ, nếu như anh cùng Lăng Vu Đề ở bên nhau, Tịch phu nhân tuyệt đối cũng không sẽ nói chuyện như thế này.

Nhưng Tịch Tử Thu không giống thế, trời sinh cậu ta tính tình lạnh lùng tới cực điểm! Đừng nói đến việc thân cận với nữ giới, chính là với người nhà thì ngoại trừ việc công, có thể không mở miệng thì cậu ta sẽ không mở miệng.

Một người như thế, vậy mà lại quan tâm, tỉ mỉ chu đáo với Lăng Vu Đề đến chừng ấy! Tịch Tử Thu như thế kia, có ai gặp được?!

Nếu như không có Lăng Vu Đề thì sợ rằng cũng không ai có thể nhìn thấy một mặt khác của Tịch Tử Thu!

Mà anh lại không được thế, thứ nhất anh là con trai trưởng của Tịch gia, thứ hai anh cũng không có cái gì mà không muốn tiếp xúc với nữ giới, thứ ba... Tịch phu nhân cũng không có quan tâm đến suy nghĩ của anh đến vậy...

Đúng thế đấy, từ nhỏ, Tịch phu nhân đã thương yêu cậu em trai Tử Thu này nhất. Mặc kệ là việc gì, người đầu tiên bà nghĩ đến không phải là con trai lớn, mà là con trai út Tịch Tử Thu!

Anh nghĩ rằng, có lẽ là do từ nhỏ thì Tử Thu đã khiếm khuyết về sức khỏe, nên mới khiến Tịch phu nhân quan tâm con trai út theo thói quen.

“Được rồi mẹ, thời gian không còn sớm, buổi trưa con có hẹn người khác bàn chuyện làm ăn nên đi trước đây!” Nói xong, Tịch Tử Hạ liền rời ghế sô pha, cầm túi công văn chuẩn bị rời đi.

Tịch phu nhân cũng đứng dậy theo: “Buổi trưa không ăn ở nhà sao?”

“Không được, mẹ cùng Vu Đề ăn đi.”

Nhìn Tịch Tử Hạ không quay đầu lại mà đã rời đi, Tịch phu nhân thở dài một hơi: “Muốn nó đi theo chính trị mà nó một mực muốn đi theo thương nghiệp. Sĩ công nông thương, Hạ Nhi này, chấp nhất muốn đi làm cái cấp thấp nhất!”

Nghe thấy lời oán giận của Tịch phu nhân, tất cả người hầu đều tự ngầm hiểu rằng chưa nghe thấy gì cả. Dù sao thì Tịch phu nhân nói những lời này cũng không phải để bọn họ đáp lại.”

Có điều nếu để cho bọn họ nói thì Tịch Tử Hạ theo thương nghiệp cũng không có gì, chẳng phải ngay cả Tịch Chí Cường cũng không hề nói gì sao?!

Tịch Tử Hạ rất có đầu óc buôn bán, một nửa nguồn tài chính của Tịch gia đều dựa vào Tịch Tử Hạ làm ăn kiếm lời mà có.

Cho nên mới nói, hai thiếu gia của nhà họ Tịch đều là rồng trong loài người, mỗi người một vẻ!

Buổi trưa, Tịch phu nhân sai người lên lầu gọi Lăng Vu Đề xuống dùng cơm, tuy bà vẫn không thấy vui khi nhìn thấy Lăng Vu Đề nhưng cũng không nói lời cay nghiệt gì cả.

Hai người không nói một lời mà dùng cơm trưa, dùng cơm xong thì Lăng Vu Đề trở về phòng, hai người yên ổn không động chạm gì đến nhau.

Lúc xế chiều, Lăng Vu Đề chuẩn bị ra ngoài một chuyến để tới ngân hàng lấy mảnh ngọc bội kia ra.

Thời tiết hôm nay hơi lạnh nên cơ mặc một bộ sườn xám có tay màu xanh biển, sau đó khoác thêm một cái áo choàng màu trắng, búi tóc lên.

Lấy chìa khóa ngân hàng từ trong hộp đồ trang sức, trước đó những thứ này đều còn ở trong ca vũ thính Lợi Á. Cô nghĩ, chắc là Tịch Tử Thu sai người thu hồi lại giùm cô.

Đồ của cô ở ca vũ thính, những thứ tương đối quan trọng đều được chuyển về.

Cô bỏ chìa khóa vào trong túi xách của mình rồi đi xuống lầu.

“Bác gái, con muốn đi ra ngoài một chuyến.” Là một vãn bối, coi như Tịch phu nhân không thích cô thì khi ra ngoài, cô vẫn cần phải nói một tiếng.

Tịch phu nhân không có giương mắt nhìn cô nhưng cũng đáp một tiếng: “Ừm, để tài xế đưa cô đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.