Công Lược Nam Thần Vũ Trụ

Chương 276: Chương 276




Edit: Nương Cter

Chương 276

Trầm Hoa Hi nhận vòng tay phỉ thúy Kiều An tháo xuống đeo vào tay nàng ta, mặt mày đều tái hết cả rồi.

Hoàng Quý Phi như nàng ta thứ tốt gì chẳng có, cần gì phải lấy vòng ngọc chất lượng như vậy?

Hơn nữa lời nói của đối phương quá bức người. Một bộ dáng chánh thất hiền lương thục đức, dáng vẻ tùy tiện dùng ít đồ đuổi tiểu thiếp, thật biết cách hiếp người.

Biện Kiều An lúc nào lại học được cái thủ đoạn ghê tởm này?

Lại còn cố tình để cho Hoàng đế bên cạnh nhìn thấy.

Không thể không nói, Trầm Hoa Hi cũng là một nhân tài. Biết cái vòng tay này không thu không được, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc cảm động, “Vậy thì đa tạ Hoàng Hậu đã bỏ đi đồ vật yêu thích.”

“Không sao không sao, muội là nhân nhi trong lòng Hoàng Thượng, thưởng cho muội ta không đau lòng. Đúng rồi, Hi Nhi à, ta cùng Hoàng Thượng có chút việc, muội lui xuống trước có được không?”

Những năm qua, Biện Kiều An biểu hiện với bên ngoài vẫn luôn là bộ dáng cao cao tại thượng mẫu nghi thiên hạ, trong mắt thế giới này ai ai cũng là hồ ly tinh. Hoặc dứt khoát lòng như tro tàn, ở lỳ tại Khôn Ninh cung, dáng vẻ “nữ nhân trong thiên hạ đều là rác rưởi”, “ta với các ả không cùng một thế giới“.

Cũng đã bao năm, Hoàng đế không thấy dáng vẻ vui vẻ như vậy trên gương mặt nàng.

Ngây người một chút, chính hắn cũng thấy kinh ngạc.

Cho nên đối với cái giọng điệu nũng nịu cùng chu mỏ của Trầm Hoa Hi, hắn cũng không có phản ứng gì.

Trầm Hoa Hi tự thấy không có gì thú vị, chỉ có thể ấm ức lui xuống.

Nghiêm túc mà nói, mười năm nay nàng ta chưa từng ăn thiệt trong tay Hoàng Hậu như vậy.

Từ trước đến giờ một Hoàng Hậu kiêu ngạo như con phượng hoàng, làm sao bỗng nhiên có thể xoay tính, không chỉ chạy ra từ Khôn Ninh cung, ngay cả người cũng trở nên thông suốt khéo đưa đẩy rất nhiều chứ?

Nàng ta mặt ngoài hiền lành, nhưng ai biết nàng ta mặt ngọt đắng lòng.

Tự nhận bản thân là đầu quả tim được ngàn vạn sủng ái của đế vương, nếu như không phải Hoàng Hậu sinh ra Thái tử, còn nàng ta được cưng chiều nhiều năm, vị trí Hoàng Hậu này chưa chắc không đổi chủ đâu.

Hôm nay Hoàng Hậu dám đánh rớt mặt mũi nàng ta như vậy mà Hoàng Thượng cũng không có giúp nàng ta — hừ, đã thế nàng ta sẽ cho bọn họ thấy hậu quả khi chọc cô ta.

Ít nhất tối nay, nàng ta không cho Hoàng đế bước chân vào Trữ Tú cung đâu!

Trầm Hoa Hi đi, Kiều An cười càng dịu dàng.

“Hoàng Thượng, thần thiếp hơn nửa năm nay đã không thấy người. Nhiều ngày không thấy, người so với trước kia càng sinh long hoạt hổ hơn hẳn. May mà còn có Hi Nhi hầu hạ người tốt, nhắc đến mới hay, muội ấy so với Hoàng Hậu như ta càng xứng vị hơn.”

Kiều An vừa nói lại làm Hoàng đế chấn động thêm một lần nữa.

Làm Hoàng đế bao năm, nhìn thấy núi cao sụp đổ còn không đổi sắc mặt, vậy mà hôm nay, mỗi một câu của Hoàng Hậu đều khiến hắn kinh ngạc.

Nàng trong trí nhớ của hắn kiêu kì, quật cường,... Trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Bản thân trong xương cốt là sự kiêu ngạo bất chấp, có chết cũng không cúi đầu.

Nàng đối với Trầm Hoa Hi chán ghét lại lãnh đạm, hôm nay làm sao bỗng nhiên tính toán vòng vo như vậy, lại thấp đầu, uốn mềm nhũn? Đây là người kia mà hắn biết sao?

“Hoàng Thượng có phải hay không đặc biệt cảm thấy tò mò vì sao thần thiếp so với trước kia thay đổi rất nhiều có đúng không?” Kiều An làm bộ khoát khoát tay, “Đó là bởi vì ta suy nghĩ minh bạch rồi. Bản thân ta yếu, hầu hạ Hoàng Thượng không được chu đáo, chẳng lẽ còn không để cho người khác hầu hạ hay sao? Nếu Hi Nhi có thể hầu hạ Hoàng Thượng tốt như vậy, bề tôi có công, thần thiếp sao có thể không khen thưởng chứ? Hoàng thượng, người phải tin thần thiếp đối với người một mảnh chân tình, thần thiếp với tất cả mọi chuyện đều là vì người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.