Edit: Cam Canh
Chương 283
Không biết vì cái gì, trong lòng hắn sinh ra một tia chua xót, “Hoàng Hậu, Hoàng Quý Phi có sai, nhưng nàng còn trẻ, không hiểu chuyện, ngươi cũng đừng cùng nàng so đo. Trước kia nàng quản hậu cung, ra việc này, thân thể Hoàng Hậu lại bình phục, chuyện hậu cung vẫn nên là ngươi tới chủ trì đi. Còn Hoàng Quý Phi, ở Trữ Tú Cung tĩnh tâm, hiểu rõ mới được ra cửa!”
Ở ngay lúc này, hoàng đế hiển nhiên còn nhớ tình ý nhiều năm với Hoàng Quý Phi, còn che chở nàng.
Chỉ cần qua thời gian đầu sóng ngọn gió, nàng vẫn như cũ là một sủng phi.
Nếu ở vị trí là Kiều An thì sẽ nhận phần này.
Nhưng hiện tại Thẩm Hoa Hi, sao cam tâm đâu?
Có lẽ bởi vì xuôi gió xuôi nước qua lâu lắm, có lẽ là đế vương sủng ái tới độ muốn gì có đó.
Nàng đã quen được phủng trong lòng bàn tay.
Hoàng đế làm ra hành vi cân bằng, ba phải, trong mắt nàng lại thành một loại phản bội.
Nước mắt từng giọt chảy xuống.
Trong lòng thê lương.
Cái gì mà sủng ái đế vương, đều là giả.
Nàng còn tưởng rằng Hoàng Thượng sủng ái nàng, không nghĩ tới bởi vì cái này liền muốn trừng phạt nàng.
Nàng hung tợn nhìn về phía Kiều An, việc đã đến nước này, miệng nàng cũng như bôi độc, “Ngài đừng chỉ nói thần thiếp. Ngài giáo huấn thần thiếp thì cũng nên nhớ nhiều năm qua người bị cấm túc ở Khôn Ninh Cung không ra là do đâu? Thần thiếp không biết thần thiếp làm sai cái gì, đại khái là mấy năm nay đã được Hoàng Thượng sủng ái, cho nên ngứa mắt ngài, cho nên ngài vừa ra liền lấy thần thiếp khai đao. A, ngài hà tất như thế? Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do? Ngài lòng dạ hẹp hòi như vậy, sao giữ nổi trọng trách nhất quốc chi mẫu đây?”
Thẩm Hoa Hi cũng là người thông minh, tự biết thanh danh mình đen, cũng muốn kéo Kiều An xuống nước.
Hoàng Hậu mắng nàng họa quốc yêu phi, nàng cũng hồi báo Hoàng Hậu “Hẹp hòi ghen ghét”!
Quấy nước đục, nàng có thể tẩy sạch tội danh của mình......
Nhưng ngay lúc này, “Chát!” Một bạt tai quăng lại đây.
Thẩm Hoa Hi cho rằng đánh nàng là Hoàng Hậu, lại không nghĩ tới đó là, người bên gối yêu thương nàng mười mấy năm, là hoàng đế nàng thâm ái.
Một bạt tai này, không chỉ Thẩm Hoa Hi ngây người, Kiều An cũng ngây người.
Không nghĩ tới, loại thời điểm này, hoàng đế sẽ giữ gìn nàng.
“Thê thiếp có khác, an phận thủ thường —— đạo lý đơn giản như vậy, ngươi không hiểu sao? Là ai cho ngươi gan hùm mật gấu, cũng dám nghi ngờ Hoàng Hậu?”?
Nhìn ra được, hoàng đế thật sự nổi giận.
Môi bạc tình mím chặt, hai mắt như toé lửa, bắn ra hàn quang.
Ánh mắt này, so với ánh trăng ban đêm còn lạnh hơn, lạnh đến mức làm Thẩm Hoa Hi run lên.
Có lẽ đây là lần đầu tiên, Thẩm Hoa Hi cùng Hoàng Hậu giằng co chính diện.
Nàng không nghĩ ngợi mà cho rằng, Hoàng Thượng sẽ đứng ở bên nàng.
Không nghĩ tới kết quả là như vậy.
“Thê? Thiếp? Ngài...... Ngài có ý gì......” Bụm mặt, uy nghiêm hoàng đế phóng ra, nàng mới thật sự sợ.
Một mặt này của hoàng đế, nàng chưa bao giờ gặp qua.
Nguyên chủ cũng không có gặp qua đi.
Nguyên chủ mười lăm tuổi gả cho hoàng đế. Vừa mới bắt đầu cũng có một đoạn thời gian nhu tình mật ý.
Nhưng mà tiểu nữ nô công chúa mất nước Phượng Phiên Vũ cùng hoàng đế tương ngộ, hai người ý hợp tâm đầu —— xuất phát từ tâm tư độc chiếm hoàng đế của chính thê, đồng thời cũng do hậu quả do thân phận đặc thù nên Biện Kiều An nhảy ra, làm gậy đánh uyên ương.