Công Lược Nam Thần Vũ Trụ

Chương 295: Chương 295




Edit: Cam Canh

Chương 295

Nhìn ánh mắt hắn thâm tình, Kiều An nhịn không được cười khẽ.

Nàng nhất định sẽ cho hoàng đế một kết quả vừa lòng!

Hoàng Hậu muốn đi sơn trang tránh nóng, rời cung đi trước.

Nhóm hậu phi hâm mộ ghen tị hận, nhưng cũng không có cách nào.

Ai bảo người ta là Hoàng Hậu chứ?

Huống chi khoảng thời gian trước, Hoàng Quý Phi vô sỉ cắn Hoàng Hậu, ngay cả Hoàng Thượng đều nhìn không được, muốn Hoàng Hậu thừa dịp cơ hội này, hảo hảo nghỉ một chút.

Hoàng đế chính vụ bận rộn, chỉ có thể quá nửa tuần sau lại qua.

Nửa tuần cũng đủ để Kiều An làm rất nhiều chuyện.

Thiên Khải đế cho rằng chờ đợi hắn là Hoàng Hậu tỉ mỉ bố trí cung thất, hoàn cảnh nhàn nhã tự tại lại tốt đẹp, Hoàng Hậu trang điểm đến kiều mỹ động lòng người dựa vào trong ngực hắn, hết thảy đều hoàn mỹ như mộng......

Trên thực tế, hết thảy, cũng sẽ hoàn mỹ như mộng.

Phượng Phiên Vũ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nữ nhân ung dung hoa quý xuất hiện trước mặt nàng.

Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt!?

“Hoàng Hậu nương nương! Sao ngươi lại tới đây? Là tới chê cười ta sao?”

Mà Kiều An cũng có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nữ nhân trước mặt này —— đây chính là bạch nguyệt quang trong lòng hoàng đế!

Cũng chính là đầu sỏ tạo nên tình cảnh tình cảm chục năm giữa nguyên chủ cùng hoàng đế tan nát!

Nhưng trong trí nhớ nguyên chủ công chúa Phiên Vũ dung nhan tuyệt mỹ, dáng người kiều mềm, thân phận tôn quý, như thế nào hiện tại thoạt nhìn là nữ nhân có chút mập?

Có lẽ kinh ngạc trong ánh mắt Kiều An quá rõ làm nàng bị thương.

Phượng Phiên Vũ ngay lúc này, chỉ còn giữ lại ngạo mạn của công chúa tiền triều.

“Ngươi đi! Nơi này không chào đón ngươi!”

Nhìn dáng vẻ này của nàng, Kiều An cũng thấy buồn cười.

“Công chúa, bổn cung cho ngươi mặt mũi, gọi ngươi một tiếng công chúa. Kỳ thật, triều Đại Chu đã sớm diệt vong, công chúa này, hiện tại nào có, cũng chỉ là quan nô. Còn dám ở trước mặt bổn cung kiêu ngạo, tìm chết sao?”

“A! Ngươi đối ta như vậy, Quân Trạch sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Trong mắt nàng lập loè nước mắt trong suốt, trong thống khổ cố nén kiên cường!

“Vậy ngươi đoán, ta lần này lại đây, Quân Trạch âu yếm của ngươi có biết hay không?”

Kiều An thấy nổi da gà.

Đến nguyên chủ cũng cung cung kính kính mà gọi hoàng đế một tiếng “Hoàng Thượng” hoặc “Bệ hạ“.

Cũng chỉ có Phượng Phiên Vũ, thủ đô vong còn giữ giá công chúa.

“Phượng Phiên Vũ, đừng ở trước mặt ta làm bộ làm tịch. Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đã sớm thất sủng sao? Hoàng Thượng thích, là Hoàng Quý Phi đó? Ngươi sớm bị hắn quên, ném vô xó xỉnh nào rồi. Như giẻ lau vậy, dùng xong là vứt. Cũng chỉ ngươi mới coi trọng!”

Lời sắc bén không lưu tình, như tên bắn lén, đâm thương tâm Phượng Phiên Vũ!

Với nàng mà nói, Biện Hoàng Hậu là tình địch cũng là địch nhân.

Nhưng đối phương nói một câu đánh mất tâm ngo ngoe rục rịch của nàng.

“Phượng Phiên Vũ, ngươi còn chưa thôi, bổn cung vì Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử tiếc. Rõ ràng là long tử đích tôn, lại không thể không ở hành cung.” Đều nói làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ. Mà Kiều An phải làm, làm đau lòng tự trọng của nàng.

“Hoàng tử khác, không nói xa, Thái Tử bổn cung sinh có thái bảo, thái phó, một đống người dạy hắn đọc sách hiểu lý lẽ. Đương nhiên, đứa nhỏ của ngươi không so được với Thái Tử của bổn cung, nhưng Tứ hoàng tử người ta, cũng chỉ do cung nữ sở sinh, thân phận thấp, nhưng đãi ngộ so với nhi tử ngươi khá hơn nhiều nha, về sau lại nói thế nào, cũng có thể đường đường chính chính làm Vương gia nha. Không giống ngươi, ngươi đời này không được ra ngoài, đứa nhỏ ngươi sinh về sau cũng không thể ra ánh sáng! À, đúng rồi, còn có Đại công chúa, xem ở trong cung công chúa không có nhiều tiếng nói, có lẽ tâm tình bổn cung tốt, sẽ đưa nàng đi hoà thân......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.