Editor: Nương Cter
Chương 243
Cũng không biết là do hắn quá ngạo mạn, hay là hào quang nam chính quá mức chói chang.
Ý chí muốn sống của Tây Môn Táp quá mãnh liệt, rốt cuộc cho hắn bắt được một cơ hội!
Thực lực của hắn so với tám người kia cường đại hơn, chống đỡ khí độc cũng cường hơn một chút.
Một khắc cuối cùng liều mạng đánh một trận, hắn nhặt súng lục lên, dùng hết dị năng, từ dưới đất kéo lên một đồng đội, đá về phía Cố Thần!
Ngay cả Tây Môn Táp cũng không thể tin được, ở thời khắc đi tới quỷ môn quan, hắn có thể bộc phát tiềm lực như vậy!
Hắn bùng nổ trở thành hệ lôi cấp ba! Dùng hết toàn lực, đập về phía Cố Thần!
Cố Thần ngồi ở trong góc, bất ngờ không kịp đề phòng bị, dù tinh thần mạnh mẽ, não kịp phản ứng, thì thân thể cũng chưa chắc theo kịp!
Không do dự, Tây Môn Táp hướng đầu súng về phía Cố Thần nổ ba phát!
Bằng! Bằng! Bằng!
Cố Thần nhạy bén, lúc này, đương nhiên dùng bọn Lôi Đình kia chắn viên đạn, nhưng Kiều An sớm khẩn trương chặn ở trước mặt hắn, chuẩn bị thay hắn đỡ đạn.
Hành động bảo vệ trong tiềm thức này làm mắt Cố Thần sáng lên.
Mà lúc này, Tây Môn Táp đã phá cửa ra __
Hắn chạy không phong độ chút nào, đơn giản là tè trong quần.
Hắn bỏ lại tất cả đội viên.
Quan trọng nhất là một người trong đội bị hắn tự tay ném ra ngoài, còn bị bắn, hắn mới có thời gian chạy trốn.
Nhìn một màn phát sinh trước mắt này, Kiều An thấy cả người không xong.
Đồng đội tình thâm mà nguyên tác nói đây à?
Tây Môn Táp nổi tiếng với việc bảo vệ và xem thuộc hạ như anh em một nhà á!
Các đội viên tiểu đội Lôi Đình, sau này chính là thành viên trung tâm khi thành lập căn cứ S cho người sống sót Hoa Hạ.
Mà hiện tại, hắn vì sống sót, không chỉ vứt bỏ bọn họ, còn xem “Anh em” của mình thành lá chắn thịt người?
Đáng tiếc, Tây Môn Táp còn chưa lết ra khỏi cửa, liền oặt người xuống, rên một tiếng, khí tuyệt bỏ mình.
Nếu Cố Thần đã thiết kế kết cục như vậy, tự nhiên đã cân nhắc đến sẽ có người chạy ra ngoài. Nếu không ra, chết sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nhưng Tây Môn Táp dám chạy __ vậy hắn chỉ có thể bị tấm lưới điện giật chết.
“Khụ, khụ.”
Kiều An ho khan một tiếng.
Lúc này cô mới để ý, Cố Thần vẫn còn nằm dưới thân.
Cô vì bảo vệ Cố Thần, đè hắn ở phía dưới.
Cố Thần đen mặt.
Kiều An cho rằng hắn vì Tây Môn Táp bỏ chạy mà tức giận, vội vàng an ủi, “Anh yên tâm, hắn nhất định là chết cực đen ha ha ha...”
Nhưng Cố Thần tức giận, có phải cái này không?
Mới vừa rồi, cô đặt mình dưới thân.
Trước người mềm mềm, nằm trên ngực y.
Cái loại cảm xúc kì diệu đó, làm cả người y đều cứng lên, cái cảm giác đầu óc trống rỗng lại tới...
Khuôn mặt nhỏ bé mềm mại, còn đụng phải phần cổ lộ ra bên ngoài của y, cái loại cảm giác da thịt dính nhau, làm tim y đập như trống, miệng đắng lưỡi khô...
Y thấy cả mặt đều đỏ. Tay run run.
Y như thành luỹ kiên cố, vào giờ phút này, lại gặp phải đất đá trôi.
Y chỉ có thể sầm mặt hết sức, mới có thể chừa chút da mặt, nhìn qua trấn định một chút, bình tĩnh một chút.
Chờ y kịp phản ứng, muốn đẩy cô ra, lại phát hiện, sức của y, không phải đối thủ hệ băng cấp ba của Kiều An.
“Cô tránh ra!”
Y từ dưới đất run rẩy bò dậy.
Y lần đầu chân chính ý thức được, lấy thân phận người không có dị năng này, là một cái bẫy lớn nhường nào...