Editor: Uri Uri
Chương 261
Kiều An nghe xong chịu không nổi.
“Tôi mới không thèm cùng cô hầu hạ Cố Thần! Hắn là bạn trai của tôi!” Lời này nói ra hết sức tự nhiên, Kiều An cũng không biết vì cái gì lại có thể nói ra một cách tự nhiên như vậy.
Nhìn Kiều An nỗ lực chứng minh thân phận bạn gái của mình, trong lòng Cố Thần ngũ vị tạp trần. Đồ đệ ngốc của y càng ngày càng sai lệch, hình như y không kéo lại được.
“Không.” Ôn Tầm bỗng thấy chuối và táo đang đặt trên bàn.
“Tôi có không gian dị năng! Tôi là dị năng giả không gian. Cố tiên sinh, anh xem lại tôi rất có lợi! Anh nhìn chuối này, táo này đi. Đây là lúc trước chưa đến mạt thế tôi đã mua. Đường Kiều An có lợi ích gì? Cô ta chỉ là đại tiểu thư đầu ngón tay không chạm nước.”
Thế nhưng Cố Thần không động lòng mà ngược lại nghe thấy lời châm chọc Kiều An nhíu mày thật sâu. Hiện tại Ôn Tầm chỉ có thể bám vào người cô ta luôn khinh thường để có thể giữ mạng.
“Đường tiểu thư, tôi là dị năng giả không gian, không gian có trái cây. Giờ là mạt thế cô đã lâu chưa ăn trái cây đi? Nhưng tôi có không gian, có thể chứa đựng đồ ăn ngon.Nữ nhân nên ăn nhiều trái cây thì da dẻ mới có thể mịn màng được. Cô xem đây là chuối, là táo, tôi còn mấy quả quýt. Chỉ cần cô nói Cố tiên sinh tha mạng cho tôi, tôi có thể biếu quýt cho cô.”
Ôn Tầm tự thấy điều kiện cô ta đưa ra thật sự rất tốt. Rốt cuộc thì hiện tại là mạt thế trái cây còn quý hơn kim cương. Kiều An nhịn không nổi nhìn Ôn Tầm tiếp tục hành động ngu xuẩn liền trực tiếp lấy một túi cherry từ không gian ra.
“Cô cũng sắp chết, chuối hay táo gì cũng đừng ăn, ăn chút gì quý quý đi. Nhìn này cái này là cherry nhìn không tệ chứ? Qủa nào quả nấy đều rất to, là loại nhập khẩu đó. Cô trước kia sinh hoạt nghèo khổ hèn gì mạt thế đến chỉ chuẩn bị trái cây bình dân. Aizzz.”
“Cô, cô có không gian?” Nếu nói lúc trước Ôn Tầm còn ôm một tia may mắn, hy vọng chưa bỏ ý định thì giờ khắc này tâm tư của cô ta đã như tro tàn.
“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi, khó trách...Được.. tôi ăn.”
Ôn Tầm chảy nước mắt, run rẩy mà lấy từ trong túi lấy ra một quả cherry. Lòng cô ta thật là hận, rất hận.
Bởi vì vội vã đến tìm Cố Thần cho nên đôi cẩu nam nữ Lý Minh và Hoa Nhã Niên cô ta đều chưa kịp giết.
Loại trái cây quý giá như cherry này trước kia cô ta chưa được thử qua. Ôn Tầm hận, cô ta hận Hoa Nhã Niên, hận Kiều An, hận tất cả người xuất thân đã là đại tiểu thư,...
Dựa và cái gì, Hoa Nhã Niên có Lý Minh mà Kiều An lại có Cố Thần. Ôn Tầm đã chết! Cô ta bị Cố Thần hạ độc, một cái chết nhẹ nhàng.
Ôn Tầm vừa chết, Kiều An thấy cả người thực nhẹ nhàng thoải mái, kết cục chú định của cô đã thoát khỏi cốt truyện. Cố Thần nhìn cô một cái “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Về nhà.”
“...”
Cùng so sánh với mạt thế thì biệt thự của Cố gia như thoát khỏi thế giới, một rừng phong rậm rạp bay phủ xung quanh biệt thự. Nơi đây có cha mẹ Cố Thần cùng mẹ của nguyên chủ.
Kiều An dỗi Cố Thần đều thành thói quen nhưng nghĩ đến thái độ Ôn Tầm trước khi chết với Cố Thần cô mới ý thức được, Cố Thần không phải một con cừu non mặc cô vuốt ve.
Khi tàn nhẫn lên thật đáng sợ.
Cô sợ Ôn Tầm, Ôn Tầm sợ Cố Thần. Vậy thói quen hay bắt nạt Cố Thần của cô thật sự tốt ư? Loại vòng tuần hoàn này cũng thật huyền ảo. Bất quá cô đã quyết định về sau cô sẽ đối xử với Cố Thần tốt hơn, vạn nhất ngày nào đó hắn lên cơn giết cô, cô cũng không biết đi nơi nào để khóc.