Editor: Nương Cter
Chương 232
Người đàn ông dựa vào ghế, mặt mũi bình thản.
Người đàn ông áo mũ chỉnh tề, thiếu nữ lại bận đồ ngủ, bởi vì còn buồn ngủ, cổ áo có nút không cài cũng không biết.
Nhìn thiếu nữ rũ đầu, gật gà gật gù như gà con mổ thóc, trong lúc lơ đãng nhìn vào cổ áo, đôi mắt Cố Thần sâu thẳm.
“Kiều An, cô làm vậy thích hợp sao?”
Cạch, cạch, cạch. Khớp xương thon dài gõ xuống bàn.
Nhìn cô vô tội y cũng không dám đánh.
Y không biết mình làm sao. Rõ ràng y giỏi tĩnh tâm nhất nhưng thấy cô liền hận không thể bóp chết cô.
Kiều An bất đắc dĩ bĩu môi, “Anh chuẩn bị đều là táo đỏ, long nhãn, lúa mạch... Những thứ này đúng là bổ, nhưng tôi có thích đâu...”
Cô yêu kem và que cay nhất ~
Cô không biết người trước mặt này là sư phụ không cẩn thận hại cô ngã chết.
Đương nhiên cũng không biết trong đầu hắn đều là “Trưởng giả ban, không dám từ“. Đệ tử ngốc ngay cả đạo lý cơ bản cũng không biết, dáng dấp cũng cứng quá nhỉ.
Mà thôi, một đời thầy trò còn không dạy được, mi còn trông cậy cô làm cái gì?
Tâm y hờ hững suốt bao tháng năm, lúc này, quả thực đau lòng ôm đầu.
Cô dám phi lễ y, hôn y, đôi môi non mềm như cánh hoa tường vi, giống như lông chim nhẹ nhàng đảo qua môi y.
Dám không biết lễ nghĩa liêm sỉ, không biết thân phận tôn ti hỏi y “Sư phụ người có thích ta không?”
Nhưng y làm cô té chết.
Vốn định đền bù cho cô, lại phát hiện cô gặp một người yêu một người.
Đối với “Cố Thần” cũng không tồi.
Một đồ đệ nhỏ bé, bản lĩnh không học được bao nhiêu, còn học được chuyện tình gió trăng, đời này coi như bỏ?
Hiện giờ y dùng thân xác Cố Thần, sẽ có thời gian lớn dạy dỗ cô làm người, nói cho cô biết, quân tử có cái nên làm có cái không nên làm.
Kiều An bị Cố Thần giáo huấn đã lâu, mơ mơ màng màng chạy biến về phòng ngủ.
May mắn thế giới trước, sống với sư phụ độc miệng quen rồi, cô sớm luyện ra “Thành khẩn nhận sai, sống chết không thay đổi” mà lừa gạt dỗ Cố Thần vui lòng, tức giận không có chỗ phát tác. Mà cô có thể vui sướng ngủ nướng.
Có điều, cô xem nhẹ quyết tâm vạch lá tìm sâu của Cố Thần.
Mỗi ngày không có việc gì liền tìm cô, dùng một đống đạo lý lớn mắng cô.
Cố Thần còn mang bộ dáng chuyện này là hiển nhiên.
Trên thực tế, trong lòng Cố Thần, chuyện này đúng là đương nhiên. Y là sư phụ, đã là học trò của y, giáo dục nàng về con đường chính đạo, là bổn phận của y.
Trong đại lục Tiềm Long, y giúp nàng tăng tu vi nhưng lại không tăng tinh thần, làm nàng sa ngã, sinh ra ý tưởng không an phận với sư phụ.
Càng không xong hơn nàng sinh ra ý tưởng không an phận với y thì thôi, lại còn gặp ai cũng yêu.
Mà hiện tại, y nên gấp gáp kéo tư tưởng tà đạo âm u mịt mù đấy về con đường chính đạo bình minh chiếu sáng.
Cô mỗi ngày tiếp thu khoá giảng dạy “Gột rửa tâm linh”, lại không có ai vì cô nói chuyện.
Ba Cố mẹ Cố đương nhiên chỉ thấy con trai cùng con dâu tương lai ân ân ái ái, mẹ Đường thì càng không cần phải nói. Ba Đường đã qua đời, hiện tại mạt thế đến, bà vẫn ân cần với con rể mới để bà có cuộc sống nhàn nhã tự tại thế này. Nhìn con gái con rể hàng ngày “Ân ái”, mẹ Đường cao hứng biết bao.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Cũng không biết Cố Thần nghĩ thế nào, rõ ràng là mạt thế, hắn không chuẩn bị thật nhiều đồ ăn cùng súng ống thì thôi, ngược lại dọn một thư viện lại đây.
Trời vừa tờ mờ sáng, một quyển 《Đạo đức kinh》cùng một quyển《Luận ngữ》 bày ra trước mặt Kiều An.
“Cố Thần, xem loại sách này, có thể làm tôi sống sót ở mạt thế sao?”
Kiều An muốn lật bàn, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.
Người đàn ông nhàn nhạt nhìn cô một cái, trong mắt đều là hàn ý, làm cô run lên.
“Nâng cao cảnh giới tư tưởng là chuyện của cô, sống sót ở mạt thế là chuyện của tôi!”