Vậy mà là tin nhắn Cố Nam Sanh gửi đến.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ: Xuống dưới.
Vân Y nhìn hai chữ này, không rõ Cố Nam Sanh đang có ý tứ gì, cho nên thò mặt ra ngoài cửa sổ muốn từ đây nhìn ra bên ngoài xem Cố Nam Sanh đến tột cùng là đang làm cái quỷ gì.
Nhưng mà cửa sổ bị tường chắn hết, đến cái cây còn chả nhìn được, Vân Y lần đầu tiên tức giận tại sao cửa sổ lại đặt ở bên kia?
Không muốn nghĩ nữa, tắt mạch não, thay đổi một thân xiêm y ( bởi vì vừa vẫn còn mặc áo ngủ), đi xuống.
Mới vừa đi xuống, đập vào mắt là Cố Nam Sanh, trong tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ thắm xinh đẹp.
Cố Nam Sanh vừa thấy Vân Y xuống dưới, ánh mắt đã sáng lên, nhanh chóng đi tới, “Vân Y làm người yêu tôi được không?”
Giọng nói của Cố Nam Sanh lúc này vừa nam tính vừa ôn nhu, như muốn đem người sa vào bên trong, lại như là muốn dụ hoặc người, làm người ta sa vào ôn nhu đã được bày sẵn.
Vân Y mắt nhìn về phía Cố Nam Sanh, hai người cách nhau không phải rất gần, cũng không phải rất xa, vừa vặn một khoảng cách duy mĩ như trong phim ấy.
Nhưng từ góc độ Cố Nam Sanh nhìn sang, lại có thể thấy ửng hồng cùng thẹn thùng trên mặt Vân Y......
“Được.”
【 đinh -- độ hảo cảm công lược+10, tổng độ hảo cảm75, ký chủ không ngừng cố gắng, rất nhanh có thể hoàn thành nhiệm vụ! 】
Trong lúc nhạy cảm như thế này, theo như lời hệ thống, nó là đang làm tròn nghĩa vụ thời thời khắc khắc nhắc nhở Vân Y, đây chỉ là nhiệm vụ.
Cho dù hiện tại Vân Y có cảm tình với đối tượng công lược, nhưng cuối cùng, cảm tình này là không thể đủ lưu lại.
Vân Y theo bản năng đem hệ thống thanh âm che lại, đối với Cố Nam Sanh, tuy rằng là coi như nhiệm vụ công lược, nhưng đương nhiên Vân Y phải bỏ ra vài phần chân tình thật cảm.
Chỉ có thật sự đem cảm xúc của mình đầu tư vào, đối phương...... mới có thể cảm giác mình là thật tình thật ý với người ta.
“Nam Sanh, là bạn trai, có người trực tiếp xưng hô đại danh của bạn gái mình ư?” Đầu tiên, Vân Y đối cái xưng hô này Cố Nam Sanh rất không thích.
Nhìn Vân Y khác với ngày thường, ôn nhu ngoan ngoãn, cô lúc này có chút bất mãn nghịch ngợm khiến Cố Nam Sanh một trận mềm lòng mà nhéo cái mũi Vân Y.
“Y Y? Tiểu Y? A Vân? Vân Vân?” Nếu là bạn gái của mình, đúng, liền không cần quá mức giữ khoảng cách.
Cố Nam Sanh cánh tay rất thuận theo tự nhiên kéo Vân Y lại gần, chỉ là những cái xưng hô đó hắn đều cảm thấy quá bình thường.
“Anh không cảm thấy mấy câu xưng hô kiểu đó ai cũng gọi được à?” Vân Y liếc nhìn, ngẫu nhiên ngạo kiều, vẫn là cần kiêu ngạo chút.
“Vân Y.” Cố Nam Sanh bình đạm hô một tiếng, chỉ là ý cười trong mắt cùng bên miệng vẫn đầy ắp.
“Nam Sanh, anh còn chưa nói, vì sao lại muốn em làm bạn gái anh đấy.” Vân Y không bỏ tay Cố Nam Sanh ra mà để anh ta nắm tay cô, chỉ đứng đó, ôm một bó hoa vô tội mà nhìn Cố Nam Sanh.
“Hả?” Cố Nam Sanh nhướng mày nhìn Vân Y, giả vờ không biết ý tứ Vân Y.
“Hả?” Vân Y cũng học bộ dáng kia của Cố Nam Sanh, khiến Cố Nam Sanh không khỏi cười khẽ một tiếng.
“Bởi vì, anh thích em.” Cố Nam Sanh ngữ khí chậm rãi, lại mang theo một tia độc hữu sủng nịch ở bên trong.
Vân Y nghe xong khóe miệng không tự giác kéo lên, cười sáng lạn trước mắt Cố Nam Sanh.
“Cố Nam Sanh, em cũng thích anh!” Bất đồng với giọng nói nhẹ nhàng có chút xấu hổ của Cố Nam Sanh, Vân Y lớn tiếng mà hô lên.
【 đinh -- độ hảo cảm công lược+10, tổng độ hảo cảm 85, ký chủ cố lên! 】