Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 191: Chương 191: Đồ Nhi, ngươi không ngoan (27)




Hạ Hàm Trần nghe tới tên của mình......

Tức khắc, lỗ tai hắn, như là bị người dùng chuông gõ, ù ù một hồi, sau đó, cái gì cũng đều nghe không vào.

【 đinh -- độ hảo cảm công lược +10, tổng hảo cảm độ 20, ký chủ nỗ lực, thực mau là được!! 】

Vân Y cùng Nhan Dương nói chuyện, hệ thống lại truyền đến thông báo độ hảo cảm bay lên khiến nàng sửng sốt một chút, “Mở ra hướng dẫn siêu cấp.”

Siêu cấp hướng dẫn, có thể định vị vị trí nam chính.

Biết nam chính đang ở cửa, Vân Y khó xử nhìn thoáng qua Nhan Dương, lập tức liền chạy đi ra ngoài.

Nàng có cảm giác lâu lắm rồi nàng mới nhìn thấy Hạ Hàm Trần.

Trước mặt nàng là một thiếu niên tuấn tú, ngũ quan bắt đầu chậm rãi nẩy nở, không hổ là nam chính, vẻ ngoài được trời ưu ái.

Hắn ngồi trên mặt đất, một thân hồng y, tay áo có thêu huyền văn, nam tử cúi đầu buông mắt, đắm chìm ở trong suy tưởng của chính mình.

“A Trần.” Vân Y nhìn Hạ Hàm Trần, thanh âm có chút run rẩy bán đứng nàng.

Nhan Dương nhìn Vân Y rời đi, duỗi tay, lại cản không được.

Hắn cười khổ, nhìn bên ngoài nữ tử cùng nam tử đứng cùng một chỗ hòa hợp, Nhan Dương cảm thấy thật chói mắt, đôi mắt ướt át, hơi nước mông lung cản trở tầm mắt hắn.

“Ngươi....tỉnh rồi?” Hạ Hàm Trần bị Vân Y gọi, quay đầu nhìn về phía nàng.

“A Trần, chúng ta, trở về đi.” Trở về? Về chỗ nào, tự nhiên là căn nhà nhỏ sâu trong bình nguyên tuyết ngàn năm.

Ở lại nơi này, đối mặt với Nhan Dương, không biết vì sao, nàng cảm thấy trong lòng áy náy với Nhan Dương, rõ ràng...... Đây không phải vấn đề của nàng, không phải sao?

“Được.” Hạ Hàm Trần không hỏi nguyên do, gật đầu đồng ý.

Nhan Dương nghe hai người nói chuyện, trong lòng cảm thấy như bị đao cắt, sắc mặt hắn có chút thống khổ.

Vân Y rời đi, cũng không báo cho Nhan Dương. Cũng không đợi hắn phản ứng lại, Vân Y đã rời đi.

Đỉnh tuyết sơn --

Bọn họ lúc này mới vừa trở về, liền thấy được một hình bóng tương đối quen thuộc, trên quần áo người kia còn dính tuyết, nàng ta run rẩy thân mình, làm bông tuyết rơi xuống đất. Lộ ra một thân cẩm y, nhìn như bình dân, nhưng bên trong lại bọc lông tơ, thoạt nhìn qua uyển chuyển nhẹ nhàng. Sườn mặt cong cong không tô son điểm phấn mà gương mặt vẫn diễm lệ mịn màng như tuyết trung phấn mai.

Vân Y nhìn thấy nàng ta, nhíu mày, Tiết Mặc Ngâm? Nàng tại sao lại ở chỗ này?

Thực ra thì lúc này Tiết Mặc Ngâm bị sư phụ sai tới đỉnh tuyết sơn tìm dược liệu chữa thương cho Lâm Chiêu Nhưng. Tiết Mặc Ngâm đã lăn lộn trên tuyết sơn hơn một tháng, nhưng vẫn không tìm thấy băng liên cây bối mẫu.

Sư phụ rõ ràng đang chỉ trích nàng không chiếu cố sư muội cho tốt, bằng không vì sao để nàng đi một mình, không cho bất kì huynh muội tỉ đệ nào trong sư môn đi cùng nàng.

Băng liên hoa cái quỷ gì chứ, nàng trước nay chưa từng nhìn đến cái loại cây này bao giờ, tìm kiểu gì?

Hơn một tháng, lần mò trong rừng, Tiết Mặc Ngâm đã sớm bực bội không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.