Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 43: Chương 43: Giáo Chủ Muộn Tao (12)




Edit: Tô - Beta: Há Cảo

Banner by PhThu02

--------------------

Nhìn vẻ mặt Vân Y lúc này, trong lòng Ân Tây Dã xẹt qua một tia mềm mại, giọng nói có phần ôn nhu, nhỏ nhẹ, “Làm sao?”

“Nàng, nàng ta thế nhưng có thể tùy ý ra vào thư phòng thậm chí là phòng của chàng sao?” Vân Y chỉ về phía bóng dáng Khuông Chỉ Dung rời đi.

Ân Tây Dã nhìn theo ngón tay của Vân Y lập tức hiểu được ý tứ trong lời cô nói.

Trước kia, bởi vì chuyện công vụ quan trọng, hắn đối với năng lực của hộ pháp mười phần yên tâm cho nên cũng không để ý mấy chuyện này.

Nhưng mà hiện tại...

“Vân Y của ta đang ghen sao?” Ân Tây Dã cũng không phải cái loại người có EQ siêu thấp, một lát sau liền lập tức phản ứng.

“Hừ.” Vân Y ngạo kiều hừ một tiếng, đầu quay qua chỗ khác, không thèm để ý đến Ân Tây Dã.

Nhìn động tác trẻ con của cô, hắn lộ ra một tia cười, “Ngoan, nếu không thì sau này sẽ không để nàng ta ở cùng một chỗ với ta, được không?”

Ân Tây Dã nói ra lời này, tay ôm eo của Vân Y lại mạnh thêm, gắt gao, không để cho cô có thể rời đi.

“Còn nữa.” Vân Y cũng không thuận theo mà buông tha, đối với đáp án mà Ân Tây Dã đưa ra, cô vẫn chưa hài lòng.

“A, vậy còn gì?” Ân Tây Dã tuy rằng thông minh nhưng đối với biến hóa của Vân Y lúc này, có chút suy nghĩ không ra.

“Những nữ nhân khác cũng phải cách xa ra.” Vân Y ôm hắn, lời này nói ra chiếm hơn mười phần dục vọng chiếm hữu.

【Đinh! Độ hảo cảm +5, tổng độ hảo cảm là 50, nhiệm vụ tiến hành đã được một nửa, mong ký chủ lại nỗ lực hơn!】

Không biết vì sao, mỗi lần Vân Y nghe tiếng vang lên lạnh như băng của máy móc lại kèm theo chút bán manh.

Luôn có cảm giác không hợp, luôn có cảm giác ký quái.

“Mau uống, mau uống.” Vân Y vất vả cả ngày, độ hảo cảm mới tăng thêm 5.

Tuy rằng chỉ là như thế thôi, đối với Vân Y mà nói rất tuyệt vời, chậm rãi cố gắng, đúng là cảm thấy điều mỹ diệu của nhân sinh.

“Được.” Thấy Vân Y đang cầm cái chén đưa đến trước mặt hắn, hắn mới lưu luyến không rời mà buông tay đang ôm chặt Vân Y xuống.

“Vị như thế nào?” Vân Y thật chờ mong nhìn hắn uống xong, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Ừ, cũng không tệ lắm.” Ân Tây Dã buông chén trong tay xuống, lúc Vân Y không chú ý mà đem môi hắn chạm lên đôi môi mềm mại kia.

Nhẹ nhàng mà mang theo ôn nhu cùng tình yêu, đem hơi thở của bản thân hắn truyền khắp miệng cô.

Đáng chết, đáng chết.

Khuông Chỉ Dung về phòng mình, phẫn nộ dẫm chân, nhìn bài trí trong phòng mình.

Lại cảm thấy màu đỏ bừng của những tấm vải này thật chói mắt.

Vì hắn, bản thân cũng thay đổi sở thích.

Vì hắn, mỗi năm, mỗi tháng, từng giây, từng phút đều nghĩ làm thế nào để theo kịp bước đi của hắn.

Từ lúc còn rất nhỏ, cô ta đã thích hắn.

Nhưng vì cái gì, vì cái gì hắn lại đối xử với cô ta như vậy?

Nữ nhân kia có gì tốt?

Chẳng những không thích hắn, lại oán hận ma giáo như vậy.

Cô ta không cam lòng.

Cô ta vẫn không cam lòng.

Ngồi ở trước bàn trang điểm, vẻ mặt Khuông Chỉ Dung vặn vẹo trước gương đồng, trông cực kì dữ tợn, xấu xí, nhưng cô ta cũng không biết.

Suy tư một lát, trong lòng có một chủ ý liền quay người rời khỏi phòng.

“Vân Y ở bên trong?” Khuông Chỉ Dung đi tới phòng của Vân Y, cũng không biết có phải giáo chủ đã an bài cho người tới bảo hộ Vân Y không.

-26.6.2018-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.