Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 49: Chương 49: Giáo Chủ Muộn Tao (18)




Edit: Há Cảo

Banner by PhThu02

--------------------

Nếu hai người ở bên nhau, làm loại việc cần phải tự mình làm, còn có thể thúc đẩy cảm tình hai bên ấy.

“Được.” Chỉ cần Vân Y không tức giận buồn bực nữa, Ân Tây Dã đều cảm thấy không sao, có thể.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Ân Tây Dã vốn còn muốn cho người chuẩn bị, nhưng Vân Y nói, tự mình làm mới thấy vui vẻ.

Trên bầu trời cao mênh mông vô tận, những đám mây trắng trôi lơ lửng, thấp thoáng bên dưới là hồ nước trong suốt có thể nhìn tới đáy.

Ven hồ là một bãi cỏ, giữa bãi cỏ, những chiếc lá xanh to lớn tôn lên những bụi chuối tố nữ đỏ rực, tựa như những tiên nữ duyên dáng yêu kiều đang vừa ca vừa múa.

Trên cây phía xa ngẫu nhiên rơi xuống vài cái lá vàng, như những chú bướm, chú chim nhỏ, là gió mùa thu cho chúng đôi cánh, để chúng có thể tự do bay lượn trong vòng tay mùa thu.

Lúc hai người Vân Y và Ân Tây Dã đi tới bãi cỏ, gió ở nơi này nhẹ nhàng thổi qua, cảm giác như nỗi buồn bực trong đáy lòng, đều theo gió mà bay đi hết cả.

Hai người ngồi trên bãi cỏ, tuy rằng ban đầu hơi vụng về, chẳng qua, may là Ân Tây Dã thông minh.

Đối với những việc nhỏ nhặt này, làm sao có thể làm khó được Ân Tây Dã — giáo chủ ma giáo thông minh tuyệt đỉnh chứ?

Đem cái giá bắc lên, Vân Y vốn định tự làm, nhưng lại bị Ân Tây Dã cản lại.

Có hắn ở đây, cần gì phải để Vân Y tự làm chứ? Hắn không nỡ đâu.

“A Tây, chàng nhìn kìa, ở đây có cá đó.” Hồ nước trong suốt thấy đáy thế kia, còn tưởng trong đó không có sinh vật sống chứ.

Nhìn cá chép đỏ trong hồ xem, ồ, lại nói, bây giờ cô đột nhiên lại rất muốn ăn cá nướng đó.

Ân Tây Dã vừa nghe Vân Y nói, cũng nhìn vào trong hồ, đúng thật, “Nàng thích?”

“Ừm ừm.” Vân Y gật đầu.

Bật người lên, dùng khinh công đi trên nước, chạm nhẹ vào nước, xoay người một cái, trong tay lập tức bắt được hai con cá mà Vân Y chỉ.

“Wow, A Tây chàng thật là giỏi.” Vân Y vui vẻ nhảy cẫng lên dùng sức vỗ hai tay, nụ cười hết sức xinh đẹp.

Gió thổi qua, lá đỏ bay đầy trời.

Kiếm khí tập kích, giữa trời đất tràn ngập sự thê lương xơ xát.

Lúc Ân Tây Dã đang ăn cá cùng Vân Y, cảm nhận được sát khí khác thường, cầm cái nĩa trong tay nhìn sang.

Thấy Ân Tây Dã như thế, Vân Y cũng ngước mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng mà không có biện pháp, giá trị vũ lực quá thấp khiến cô không có cảm giác gì cả.

Chỉ chốc lát sau, bốn phương tám hướng lập tức xuất hiện một đám người, cả người mặc đồ màu trắng, trong đám người này, Vân Y nhận ra được vài người.

Nhìn tình huống hiện tại, Vân Y lập tức hiểu rõ, cũng không biết việc cô và Ân Tây Dã ra ngoài bị ai biết được, mà đã đem tin truyền ra ngoài.

Lúc Ân Tây Dã nhìn thấy những người đó xuất hiện, không hề gấp gáp, hắn cũng không sợ những người này.

Nhưng lại sợ nhất thời lỡ tay hay sai lầm gì đó, khiến Vân Y phải bị thương, thế thì đau lòng chết hắn mất.

Những người danh môn chính phái, đều tự xưng mình là người chính nhân quân tử, cả người mặc quần áo màu trắng, thể hiện sự thuần khiết của bọn họ.

Thời điểm nhìn thấy Ân Tây Dã đứng lên, bọn họ trở tay rút kiếm, ưỡng thẳng ngực lên, Ân Tây Dã có thể làm giáo chủ của ma giáo, võ công tất nhiên không thấp.

Đối mặt với hắn, đương nhiên cũng rất là kiêng kỵ

“Vân Y, qua đây.” Đó là phụ thân của Vân Y, Vân Tung Dương.

Nhìn thấy Vân Tung Dương đến, Vân Y không hề vui mừng chút nào, ngược lại nhích lại gần bên cạnh Ân Tây Dã.

-2.7.2018-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.