Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 37: Chương 37: Giáo Chủ Muộn Tao (6)




Edit: Há Cảo

Banner by PhThu02

--------------------

Cứ ngây ngốc như vậy mà nhìn Ân Tây Dã, chỉ tiếc là Ân Tây Dã không thèm liếc mắt nhìn vẻ mặt Vân Y, mà lại trực tiếp bỏ đi.

Cho đến khi Ân Tây Dã đi một lúc sau, Vân Y mới hoàn hồn lại, chỉ là cô vẫn không biết mình đã làm sai điều gì, hay là đã nói sai cái gì đây?

“A Tây, ta có thể không hoạt động trong phòng này không, ta có thể ra ngoài đi dạo không?“...... Cô chỉ nói một câu này.

Câu này có gì không đúng à? Đâu có đâu...

Sau khi Ân Tây Dã ra khỏi phòng của Vân Y thì quay lại thư phòng, ngồi vào ghế, bắt đầu suy nghĩ.

Nghĩ đến lời nói ban nãy của Vân Y, hắn không tự chủ mà nghĩ đến thời gian trước kia, Vân Y cũng luôn ra vẻ thông minh như vậy...

Lừa gạt hắn, còn khiến trên dưới ma giáo tổn thất nhiều như vậy.

Chỉ là...Ân Tây Dã lấy tờ giấy trong tay áo ra, nhìn nét chữ, đúng vậy, hắn đã từng nhìn thấy nét chữ của minh chủ Vân Thiên Nguyên, chính là nét chữ này.

“Giáo chủ.” Lúc Ân Tây Dã đang suy nghĩ việc này, hộ pháp Khuông Chỉ Dung một thân y phục đỏ, dáng người như được khăc gọt, tình ý trong mắt khiến mây mưa phải thẹn thùng, cử chỉ lại càng kiều mị.

Nhưng mà, rõ ràng cách ăn mặc của Khuông Chỉ Dung lại không được Ân Tây Dã chú ý tới.

Thấy Ân Tây Dã một mực cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, trong lòng Khuông Chỉ tức giận không thôi.

Cô ta đặc biệt chuẩn bị y phục tới nửa canh giờ, sau đó lại trang điểm tinh xảo như vậy.

Đứng trước gương mà xem, cô ta cũng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương đấy được không? Muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, quyến rũ biết bao.

Mà người đàn bà kia, có cái gì tốt hả?

Trông cũng chỉ là loại thanh tú phổ biến, cũng không biết vì sao giáo chủ lại đặt người đàn bà kia vào tim như thế.

Khuông Chỉ Dung nghĩ tới đây, thì cảm thấy không cam lòng, chẳng qua là không thể hiện ra mặt mà thôi.

“Giáo chủ.” Ân Tây Dã không để ý đến cô ta, cô ta lại gọi thêm một lần nữa.

Ân Tây Dã ngước mắt lên, lạnh lùng liếc qua, mới nhàn nhạt mà trả lời: “Có chuyện gì à?”

Giọng nói của Ân Tây Dã hơi lạnh, khí chất của hắn lại âm u lạnh lẽo, nhưng cho dù mặc ít vải thì Khuông Chỉ Dung cũng không cảm thấy lạnh. Ngược lại càng thêm nhiệt tình.

“Giáo chủ, thuộc hạ cảm thấy là, Vân Y kia chỉ muốn nói chuyện riêng với giáo chủ, chắc chắn là muốn lừa dối giáo chủ, sau đó lại lấy tin tức của ma giáo chúng ta, báo cho bọn người danh môn chính phái biết. Giáo chủ, ngài phải suy xét cẩn thận.”

Lời của Khuông Chỉ Dung khiến Ân Tây Dã nhớ lại yêu cầu của Vân Y, muốn đi lại hoạt động trong giáo một chút......

Lạnh lùng híp mắt lại, trong mắt nổi lên một ít gợn sóng, sau đó đưa mắt nhìn về phía Khuông Chỉ Dung: “Ồ? Vậy ngươi biết cái gì rồi sao?”

“Giáo chủ, chúng ta trước tiên đừng quan tâm cái gì cả, từ từ mà quan sát.” Khuông Chỉ Dung nói xong, im lặng một chút, lại tiếp tục nói.

“Giáo chủ, nếu như thuộc hạ đoán không sai, Vân Y chết...kia chắc chắn đã giải thích hành động của cô ta với giáo chủ rồi, chắc là, cô ta muốn xin ngài tha thứ cho cô ta đấy?”

Lời nói thăm dò của Khuông Chỉ Dung khiến Ân Tây Dã nhíu mày một cái, không sai, lời cô ta nói không sai chút nào...

“Ồ, vậy thì sao?” Mặc dù Ân Tây Dã biết Vân Y vì nguyên nhân này mới đến gần mình, nhưng cũng không nói ra trước mặt Khuông Chỉ Dung.

“Giáo chủ, nếu như Vân Y thực sự có nỗi khổ riêng, chúng ta cũng phải điều tra cho rõ ràng, không phải sao ạ?” Khuông Chỉ Dung cũng không ngốc.

-20.6.2018-

Haha mạng lag quá vào không nổi các bạn ạ:))) Nên từ giờ tới khi nào sửa xong tối muộn t mới đăng truyện nha. Truyện dự trữ còn được 10c, bé Tô cũng đã edit thêm nữa nhưng do mạng nhà Há Cảo không load nổi nên chả nhận bài được TvT Khổ ghê nơi T__T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.