Lúc này, trong quân doanh, nữ binh cũng không phải chỉ có bốn năm cái, liếc mắt nhìn qua cũng phải bốn năm mươi người.
Vân Y thời điểm nhìn thấy tình huống này thì có chút kinh ngạc, không nghĩ tới lại đông nữ binh như vậy.
Làm người ta cũng khá tự hào.
Vân Y không biết chính là, nữ binh ở đây không chỉ có mỗi trường học của cô mà còn có vài trường học khác được thêm vào để cùng nhau huấn luyện, cuối cùng tuyển chọn.
“Nghiêm!”
Lúc này huấn luyện viên, vẫn như cũ vẫn là Mộc Linh Nhiên, chỉ là, lúc này lại có hơn trăm người cùng nhau nhìn vào vị huấn luyện viên này.
“Tôi không biết các em trước kia là do ai đảm nhiệm huấn luyện, nhưng hiện tại, tôi, Mộc Linh Nhiên, chính là huấn luyện viên tân nhiệm của mọi người, tôi làm việc rất nghiêm khắc, tôi không hy vọng huấn luyện ra những tan binh gầy yếu vô dụng, cũng không thích người khác phản bác phương thức huấn luyện của mình.”
Một lời dạo đầu, Mộc Linh Nhiên liền đem bản thân định nghĩa thành một vị huấn luyện nghiêm khắc giọng điệu có chút giống loại người ăn thịt người không nhả xương.
Vân Y nhìn Mộc Linh Nhiên, không nói gì, thân thể đứng thẳng thắn, nhìn thẳng phía trước.
Mộc Linh Nhiên nói xong, nhìn lướt qua phía dưới, một trăm người đứng trong sân huấn luyện nhưng sân không có vẻ nhỏ đi, mà vẫn đủ cho bọn họ chạy vài vòng quanh sân.
“Ngày đầu tiên, chúng ta không huấn luyện cái gì phức tạp, trước tiên phải kiểm tra kết quả đợt huấn luyện lúc trước của các em.” Mộc Linh Nhiên nói xong, ngón tay chỉ về phía sau lưng.
“Nhìn thấy không? Bắt đầu chạy từ đây, vượt qua một loạt chướng ngại đằng kia, chia làm bốn tổ, tổ nào xong trước thì thắng, tổ thua sẽ bị phạt, không có cơm ăn.”
Cũng không biết có phải quân doanh không đủ đồ ăn hay không, những huấn luyện viên này lúc nào cũng trừng phạt bọn họ kiểu này.
Hơn một trăm người, mỗi một tổ có khoảng ba mươi người, bốn bài huấn luyện tổ, đầu tiên là vượt qua bức tường rào 2 mét.
Rồi bước qua một cây cầu độc mộc, vượt rào cản, bò quá một cái lại một cái lan can, tiếp theo chính là bắt lấy mục tiêu, lướt qua vũng bùn, tới đích.
Trong đội ngũ số nam nữ cũng không bằng nhau, Mộc Linh Nhiên không để cho nữ binh huấn luyện riêng, mà là xếp vào ở cùng một tổ.
Mà Vân Y, lại ở cùng một đống người không quen biết, Long Tử Hân và An Nhụy, được xếp vào tổ hai, Lâm Nghiên Hi ở tổ thứ 3.
Nam binh được sắp xếp đi trước, bởi vì tốc độ của nhóm nữ tương đối chậm, nếu chạy ở phía trước sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy của nhóm con trai.
Cho nên, đứng cuối cùng mỗi tổ vừa vặn là Vân Y, nhị tổ là Long Tử Hân, tam tổ là Lâm Nghiên Hi, bốn tổ là một cô gái thấp thấp bé bé buộc tóc đuôi ngựa mà bọn họ chưa thấy bao giờ.
Các cô đều là người cuối cùng của tổ.
Vừa phân tổ xong, tất cả mọi người cũng đều xúm vào, cùng nhau cổ vũ tinh thần chiến đấu, muốn mọi người cùng nhau cố lên.
Cho dù một người cũng không thể để rớt lại.
Dù sao, quan hệ giữa bọn họ cũng là quan hệ quyết định có hay không có cơm ăn trưa nay.
Vân Y vẫn luôn giữ ý cười trên mặt.
Nghe bọn họ nói giống như nghe những lời cảnh cáo hơn là cổ vũ.
Những người vốn dĩ không có giao tình, như thế nào có thể khẩn cầu người khác, sẽ cổ vũ cho người khác?
Ở bên kia, Lâm Nghiên Hi bởi vì dáng người cao gầy, phập phồng quyến rũ, bị các nam tử thương tiếc, không chỉ có là cổ vũ, còn nói dù không có cơm ăn cũng không sao.