Long Tử Hân hình như là cái gì cũng không cảm nhận được.
“Hừ, yêu tinh hại người.”
“Đúng vậy, cũng không biết loại người như cô ta lúc trước tiến vào nơi đây như thế nào, cái gì cũng không biết, thật là kém cỏi.”
“Làm hại chúng ta đều không có cơm ăn.”
“Đừng tưởng rằng vài đứa con trai cho cô chống lưng, là ghê gớm lắm.”
“Nói cho cô nghe, bọn họ cũng vô dụng thôi, chúng ta, đều sẽ không tha thứ cho cô, *****!”
“Đi.”
Lúc này, đương lúc đám người Vân Y đi ăn cơm, Lâm Nghiên Hi liền một mình ngơ ngác ngồi ở trên giường ký túc xá.
Bởi vì mình không làm tốt, làm cho một tổ người, đều bị trừng phạt.
Càng khiến cô cảm thấy khó chịu hơn là thời điểm cô chân thành xin lỗi bọn họ.
Có số ít người tha thứ, số khác cảm thấy không liên quan đến bọn họ, nhưng có những người ăn nói rất khó nghe, nói cô là đi cửa sau?
Lâm Nghiên Hi không bỏ xuống được những lời này, vẫn luôn nhét ở trong lòng, khó chịu muốn chết, nước mắt không cầm lòng được mà cứ tuôn ra trên gương mặt bé nhỏ.
Nhìn ký túc xá quạnh quẽ, còn lại ba người, các nàng đều đi ăn cơm.
Hơn nữa, Lâm Nghiên Hi cũng biết, các nàng ba người đều không thích chính mình, bởi vì ngay từ đầu...... Chính mình đối với bọn họ vô lễ như thế.
Lúc này, Lâm Nghiên Hi không chỉ có khổ sở, còn chậm rãi ý thức được, kiểm điểm hành vi trước kia của chính mình.
Thời điểm ba người Vân Y trở lại ký túc xá, Lâm Nghiên Hi vẫn ngồi ở trên giường của mình, đôi tay ôm đầu gối, hơi hơi truyền ra tới âm thanh nghẹn ngào, liền biết cô đang khóc.
Vân Y, Long Tử Hân còn có An Nhụy ba người nhìn nhau, cũng không biết phải nói gì để an ủi người ta.
“Lâm Nghiên Hi, cô sao rồi?” Tuy rằng lúc trước Lâm Nghiên Hi thoạt nhìn là có chút đáng giận, nhưng cũng do từ nhỏ ở nhà lớn lên, được người trong nhà sủng nịch.
Có chút kiêu căng là không thể tránh được.
Vân Y trong đầu lý giải.
Bởi vì, bản thân nguyên chủ cũng chính là một người như vậy.
Cho nên, nhìn lúc này, lần nữa nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Nghiên Hi.
Trong mắt cô như liền hiện lên, hình ảnh nguyên chủ trong cốt truyện bị nam chính vứt bỏ, giải trừ hôn ước, cũng là cái dạng này, cũng thê lương như vậy.
Đã từng cũng là ngày ngày đêm đêm, ôm đầu gối, đem mình chôn vào một thế giới riêng của chính mình, ôm lấy phiền muộn mà khóc lóc rơi lệ.
Nhìn Vân Y đi qua tỏ ý muốn an ủi Lâm Nghiên Hi, Long Tử Hân liền đưa tay, chuẩn bị kéo Vân Y, làm Vân Y không cần để ý tới.
Vân Y lắc lắc đầu, rồi mới duỗi tay, vỗ vỗ sau lưng Lâm Nghiên Hi, trấn an cô.
Nhưng mà Vân Y không để ý tới còn tốt, sau một lúc đuộc trấn an, Lâm Nghiên Hi vốn dĩ chỉ là nghẹn ngào, liền khóc rống lên.
Còn cảm thấy ôm đầu gối của bản thân không đủ đã ghiền, duỗi tay vòng qua cổ Vân Y, ôm lấy Vân Y, lớn tiếng mà khóc lên.
Vân Y nháy mắt sửng sốt, có chút cứng đờ không thể tiếp thu nổi phong cách chuyển biến này.
Bất quá thực mau, cô lại ở trong lòng thở dài.
Vươn cánh tay, đem Lâm Nghiên Hi ôm lấy, duỗi tay vỗ vỗ sau lưng Lâm Nghiên Hi.
Long Tử Hân thấy vậy, thở dài một hơi.
Từ trong hành lí, lấy ra một hộp chocolate.
Cái này, vốn là cô chuẩn bị dùng để ăn khuya, hiện tại, đành phải cống hiến người đáng ghét này.
“Này. “Long Tử Hân đem hộp chocolate đưa tới trước mặt Lâm Nghiên Hi, Lâm Nghiên Hi có chút kinh ngạc mà nhìn cô.
“Cô không phải không được ăn cơm trưa sao? Ăn trước đi, buổi chiều còn đi huấn luyện. “Long Tử Hân có chút xấu hổ nói.