Trên bàn ăn, việc Vân Y muốn đi đến quân doanh lại một lần nữa được mang ra bàn bạc, mẹ Vân Y cầm chắc một phiếu phản đối.
Ngược lại, các nam nhân của Vân gia lại không lo lắng như bà, mọi người đều cho rằng, người trẻ tuổi đi ra ngoài rèn luyện một chút là chuyện tốt.
“Tỷ tỷ, tỷ phải kiên trì trụ vững đấy.” Vân Mạc Kiệt sợ tỷ tỷ quá yếu ớt, quá được nuông chiều mà kiên trì không được, mở miệng nhắc nhở.
“Biết rồi.” Vân Y gật gật đầu.
“Tiểu Y, không cần cố quá làm gì, mệt thì về nhà cũng được.” Đây là những lời từ tình thương như núi của cha.
“Tiểu Y, quân doanh cực khổ, nhưng cũng là nơi có thể rèn luyện ý chí con người, đại ca tin tưởng Y Y.”
“Đúng, nhị ca cũng sẽ ủng hộ Tiểu Y.”
Cảnh một nhà năm người kiên định chi viện ủng hộ Vân Y làm mẹ Vân Y sắp tưc chết rồi.
“Các ngươi! Các ngươi!..” Nhìn trượng phu cùng nhi tử, một bọn người nhẫn tâm để con gái yêu của bà đi đến cái nơi cực khổ như quân danh, bà tức chết mà.
Điểm này, mẹ Vân Y hoàn toàn không thể cho phép, tuyệt đối không ủng hộ.
“Mẹ, mẹ phải tin tưởng con gái, nữ nhi nhất định có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt mà.” Vân Y cười ngọt ngào với bà, gắp lấy một cái đùi gà thật lớn, đặt vào chén cơm của mẹ.
Cha mẹ đúng là chịu thua con cái mà...
“Con gái, nghe lời ta, nếu mệt mỏi phải trở về nhà, nhớ chưa? Nhà ta không thiếu quân nhân cho con chọn.”
Nói xong lời này, bà lại trừng mắt nhìn trượng phu cùng lũ con trai vô dụng, một đám không hiếu thuận không hiểu chuyện, đùi gà cũng không biết gắp cho mình. Nhưng mà bà cũng quên mất, không phải là bọn học không chịu gắp thức ăn, mà là đồ bọn họ gắp qua, bà đều ghét bỏ là đũa gắp có dính nước miếng...
“Dạ.”
....
Đồ vật mang đi quân doanh cũng chỉ cho phép để trong một túi duy nhất, cho nên Vân Y đã chuẩn bi xong xuôi từ sớm.
Tới trường, đã thấy một chiếc xe buýt đến đón học sinh bọn họ đi tới quân doanh.
“Tiểu Y, ở đây, ở đây!” Vân Y nghe thấy tiếng gọi, ngoảnh đầu lại, thấy Long Tử Hân vẫy tay gọi mình. Cô nhìn Long Tử Hân, hơi mỉm cười, đi qua.
Chờ đến lúc tất cả các học sinh đã đến đủ, chiếc xe chậm rãi chuyển bánh, hướng tới doanh trại tập trung của quân đội mà đi.
Đi tới quân doanh, người hướng dẫn an bài cho nhóm học sinh ở trong kí túc xá, một tòa nhà đơn sơ, đầy đủ giường chiếu chăn màn cùng đồng phục mặc khi sống ở quân doanh.
Nhìn thấy hoàn cảnh của kí túc xá, một nữ sinh nhíu mày “Nơi này lại tồi tàn xấu xí như vậy?” Mấy cái giường tầng bằng sắt với ván gỗ này, buổi tối bắt cô ta ngủ sao được.
Nhìn thiên kim đại tiểu thư mặt mày son phấn tinh xảo, Vân Y cùng Long Tử Hân liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không mở miêng nói gì, chỉ im lặng tìm giường ngủ được phân sẵn, soạn sửa đồ đạc, thu dọn đồ vật.
“Này, chỗ này, của tôi.” Nữ sinh to tiếng chê bai kí túc vừa rồi chỉ vào giường của Vân Y, chỗ ngủ duy nhất gần với cửa sổ, vênh váo tự đắc lên tiếng.