“Cái gì sau này?” Chasel đi tới bên cạnh Vân Y, mở miệng hỏi.
Hắn di chuyển vô thanh vô tức, đem Vân Y làm hoảng sợ.
Cô trắng mắt liếc Chasel một cái, “Cái gì là cái gì?”
Chasel cúi đầu nhìn Vân Y một chút, mặt vẫn còn vẻ thâm trầm. Từ sắc mặt của hắn, người nhìn vào đoán không ra hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Không có việc gì.” Chasel lắc đầu, ngồi xuống, sau đó liền an tĩnh lại không náo loạn nữa.
Vân Y không để ý hắn, chỉ là nếu cô chết ở trong tay thợ săn tiền thưởng, chẳng phải...... nhiệm vụ sẽ thất bại sao?
Vân Y quay đầu lại, nhìn thoáng qua Chasel, ánh mắt có chút phức tạp lúc ấy bị Chasel bắt được. “Như thế nào? Không bỏ được tôi?”
“Đúng vậy.” Vân Y nhẹ nhàng cười, không hề có nửa điểm ngượng ngùng mà thừa nhận.
【 đinh -- độ hảo cảm công lược +5, tổng độ hảo cảm 10, ký chủ cố lên! 】
Vân Y mang cặp sách đồ dùng đã dọn dẹp xong, trực tiếp hướng ra cửa đi thẳng.
Chasel kia vừa định mở miệng nói, lời liền nghẹn ở bên miệng, cũng không đi ra ngoài đuổi theo cô, hắn nhìn bóng dáng Vân Y khuất dần, nghĩ mình hẳn là cũng nên đổi chỗ chơi rồi.
Đồ chơi tính chạy đi vui đùa một mình, đúng vậy, thân là chủ nhân, hắn có nhiệm vụ đi chơi cùng. Ừ, tiện tay đảm bảo đồ chơi không chạy mất.
Nếu Vân Y biết tâm lý vặn vẹo của Chasel, tất nhiên sẽ một cước đá qua rồi mắng chết hắn. Tên biến thái nhà ngươi mới là món đồ chơi, đậu má, dẫm chết ngươi dẫm chết ngươi cái bệnh tâm thần.
“Troy.” Vân Y lại đi tới phòng y tế, cô nghĩ kĩ rồi, tên Troy này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, phải hảo hảo nhờ anh ta chuẩn bị cho mình chút thuốc, trên chiến trường phải ôm chặt lấy cái mạng nhỏ này.
“Gì vậy?” Troy nhìn Vân Y vừa bỏ đi không lâu đã hừng hực quay lại, đây là làm cái gì?
“Anh có đủ thuốc men chữa thương... à dược phẩm trên chiến trường chứ?.” Vân Y quên mất, phòng y tế bình thường chỉ xử lý một ít tiểu thương mà thôi. Còn trường hợp hiếm hoi bị trọng thương ở trường toàn do các Vampire đẳng cấp cao hỗ trợ.
“Có, em muốn làm gì?” Troy theo bản năng mà nhìn nhìn tay Vân Y, đã hết đỏ rồi.
“Giáo sư chúng em nói có thợ săn tiền thưởng tiến vào địa bàn Huyết tộc chúng ta, đề cử em đi cùng trường đối phó thợ săn tiền thưởng, ngày mai đã phải đi rồi.”
Thực ra Vân Y không biết, trường học vì cái gì sẽ đề cử học sinh đi làm chuyện này.
Không phải là có quân đội sao?
Vân Y cảm thấy cái cốt truyện thế giới tiểu thuyết này càng ngày càng vặn vẹo.
Hệ thống, cậu đi ra cho tôi, cùng tôi nói chuyện đi, vì cái gì thế giới biến thành bộ dáng không nói lý này rồi?
“Thợ săn tiền thưởng?” Troy nhíu mày mà nhìn Vân Y, ngũ quan tinh xảo nhíu lại, khiến người nhìn vào sinh ra đau lòng, muốn vì hắn vuốt phẳng sầu lo.
“Đúng vậy.” Vân Y gật gật đầu. Vân Y thực ra cũng rất mù mờ, không quá hiểu rõ thủ đoạn cũng như tầm nguy hiểm của thợ săn tiền thưởng.
Troy bình tĩnh nhìn, trong lòng đang tự hỏi, mình hình như cũng muốn đi theo cô bé, “Ngày mai đã đi rồi?”
Troy, anh là giáo y, giáo y chính là phụ trách cấp cứu cho toàn bộ học sinh trong học viện, không chỉ có mỗi một người Vân Y, anh biết không?
Troy tỏ vẻ, ngươi đang nói cái gì? Gió quá lớn, ta không nghe rõ.