Troy thấy Chasel vào lều trại Vân Y một hồi lâu vẫn không đi ra.
Khiến cho Troy ở đó suy đoán, hai người này, đến tột cùng ở bên trong làm cái gì.
Cho nên, lần đầu tiên trong đời Troy làm ra chuyện mà anh cảm thấy xấu hổ—— nghe lén!
Bất quá, bên trong lều trại Vân Y cũng không có truyền ra tiếng gì, khiến Troy chỉ thiếu điều xốc lều trại lên nhìn.
Đang định xông vào thì Chasel từ bên trong lều trại đi ra.
Nhìn thấy Chasel, sắc mặt Troy có thể nói là khó coi cực kỳ.
Mà Chasel nhìn thấy Troy, tâm tình lại không tệ lắm, bởi vì đối với Chasel mà nói, Troy chính là một tên phiền phức luôn khiến người ta cảm thấy chán ghét, luôn là ở trước mắt mình lắc lư.
Cho nên sắc mặt Troy khó coi như vậy, Chasel tâm tình thực không tồi giơ lên khóe miệng, đắc ý dào dạt liếc mắt nhìn Troy một cái.
Hai ngày sau.
Cấp trên có lẽ đã giải quyết xong mọi hậu quả của vụ tranh chấp với thợ săn tiền thưởng lần này.
Thế là, Vân Y lại bị triệu hồi về học viện.
Lúc này, Vân Y không biết, còn có một cái tin tức lớn hơn nữa đang chờ cô.
Alice Anier trị thương xong, mã bất đình đề* liền chạy tới học viện bình dân. Mục đích chủ yếu không cần nói cũng biết, chính là vì Chasel.
*馬不停蹄 – Mã bất đình đề: đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.
Thời điểm Vân Y trở lại, nghe thấy cái tin tức này thì nhe răng trợn mắt, hiện tại độ hảo cảm mới xoát đến 35, người quấy rối liền tới rồi?
Thân là nữ phụ số một, Alice này chẳng những là gia thế tốt, dáng người tốt, bộ dạng tốt, chính có đúng một thứ không thuận lợi, đó là nam chính không thích cô ta.
Với chuyện Alice đã đến, Vân Y không phải sợ cô ta sẽ gây trở ngại đến việc cô công lược nam chính. Mà là lo lắng nhiệm vụ công lược của mình đem gia đình nguyên chủ liên lụy.
Rốt cuộc thì trưởng bối trong nhà nguyên chủ chính là người hầu trong nhà của bá tước Anier.
Việc Vân Y có thể bình an trở về làm giáo sư kia hết sức kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Vân Y một cái, từ đầu đến chân quét một lần.
Vô lý.
Học sinh lớp cao giai bên viện quý tộc còn chết vài người. Vậy mà học sinh trung cấp học viện bình dân, thế nhưng không có chết?
Giáo sư có thể không giật mình sao?
Nhưng mà cho dù cảm thấy kinh ngạc thì giáo sư cũng không biểu hiện quá rõ ràng, không mất lý trí đi hỏi Vân Y, tại sao còn sống trở về?
Vân Y trở về lúc sau, vừa bước vào lớp, Hạ Chi Cẩm đã vọt lên ôm lấy Vân Y.
“Vân Y, cậu đã về rồi, cậu không biết tôi lo lắng cho cậu đến mức nào đâu.” Giọng nói đầy lo lắng cùng kinh hỉ của Hạ Chi Cẩm làm Vân Y có thể cảm nhận được Hạ Chi Cẩm thật sự quan tâm cô.
“Không có việc gì, không có việc gì, không phải tôi đã bình an trở về rồi sao.” Vân Y vỗ vỗ sau lưng Hạ Chi Cẩm, trấn an cô nàng một tiếng.
Trong lúc Vân Y cùng Hạ Chi Cẩm nói chuyện với nhau về việc cùng thợ săn tiền thưởng dũng mãnh chiến đấu, một nữ sinh xuất hiện ở sau lưng Vân Y.
Cô ta từ trên cao nhìn xuống Vân Y, biểu tình kiêu ngạo so với Chasel thì không sai chút nào, “Cô, chính là Vân Y?”
Ngữ khí mang theo khinh thường, lãnh ý, miệt thị, từ phía sau Vân Y truyền đến.