Edit: Tô - Beta: Há Cảo
Vưu Mộng Mạn thảm thương ngồi xổm trên ghế, nhìn sắc trời bên ngoài, tuy là ban ngày nhưng cô ta lại cảm thấy thế giới này đối xử với cô ta tràn đầy ác ý.
Mở điện thoại ra, bấm gọi Lạc Thần, nhưng đối phương vẫn không bắt máy.
Cuối đầu xuống, đột nhiên cô ta nghĩ đến một nguời.
“Alo.”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói ôn hòa làm nước mắt Vưu Mộng Mạn, trong nháy mắt men theo sườn mặt mà rơi xuống.
“Hàm Dụcc...” Giọng nói nghẹn ngào, khiến tim của Viên Hàm Dục bên đầu bên kia cũng khẩn trương theo.
“Mộng Mạn? Làm sao vậy?” Giọng nói của Viên Hàm Dục có chút cứng ngắc, nghe Vưu Mộng Mạn bên kia khàn giọng do khóc, hắn bất giác nâng cao giọng.
Vân Y ngồi đối diện Viên Hàm Dục, hai tay cầm dao và nĩa dừng lại, nhìn hắn, nhíu mày.
Vưu Mộng Mạn?
Cô ta xảy ra chuyện?
Mở điện thoại ra, nhanh chóng lên mạng tìm hiểu.
Vừa vào web đã thấy ngay tiêu đề chói mắt, Vân Y liền biết Vưu Mộng Mạn đã xảy ra chuyện gì.
Việc này thì cốt truyện cũng có nói qua, chính là lúc ấy... Viên Hàm Dục nghe xong lập tức ngồi máy bay trở về. Rồi lại ra tay đè ép mấy tin tức này xuống, phóng viên cũng vì áp lực của Viên Hàm Dục mới không dám tiếp tục vây quanh Vưu Mộng Mạn nữa.
Sau đó lại mở họp báo mời phóng viên tới, Vưu Mộng Mạn ẩn ý bày tỏ rằng mình và Lạc Thần không có quan hệ gì cả.
Mà do Viên Hàm Dục giúp cô ta việc này nên được cô ta nhắc tới, khiến cho hắn nghĩ rằng cô ta đã thừa nhận hắn.
Nhưng mà bây giờ xem ra, ha ha, Vân Y nhìn thoáng qua Viên Hàm Dục đang chuyên chú gọi điện thoại, lập tức soạn một tin nhắn gửi đi.
Nhìn tin nhắn “OK” mà điện thoại vừa nhận được, Vân Y lộ ra một nụ cười, rồi đặt điện thoại xuống.
Viên Hàm Dục cúp máy sau đó nhìn về phía Vân Y, trong mắt hiện lên tia áy náy, “Vân Y, thật xin lỗi, tôi bây giờ có một số việc phải xử lý, cho nên...”
Vân Y híp mắt, nhìn Viên Hàm Dục, ánh mắt tỏ vẻ không khen ngợi điều này, “ Hàm Dục, anh muốn đi đâu? Không phải nói hôm nay đi với tôi sao?”
Viên Hàm Dục bị Vân Y nhìn như vậy liền ho một tiếng, lắp bắp giải thích, “Cái này, cái này, là Vưu Mộng Mạn có chuyện, cho nên, tôi phải đi về.”
“Mộng Mạn tiểu thư sao? Là vì chuyện tình cảm của cô ấy cùng ảnh đế Lạc Thần bị công khai sao?” Vân Y vờ như không biết tình huống bây giờ, mê mang nâng mắt nhìn hắn.
“Chuyện tình yêu gì?” Viên Hàm Dục khó hiểu, vừa rồi Mộng Mạn nói phóng viên nghĩ rằng cô ta đang yêu đương với người khác cho nên muốn hắn ra mặt làm sáng tỏ.
“Cái này nè.” Vân Y giơ điện thoại lên, mở liên kết vừa rồi ra, trong liên kết còn kèm theo một cái video.
Là video quay Vưu Mộng Mạn và Lạc Thần đang ăn cơm, còn có... Hình ảnh Vưu Mộng Mạn chủ động mời Lạc Thần ăn cơm.
Khi hai người đang ngồi ăn, Vưu Mộng Mạn vẫn luôn thâm ý nhìn Lạc Thần, tỏ vẻ cô ta luôn rất sùng bái anh.
Mà Lạc Thần hình như nghe không rõ lắm Vưu Mộng Mạn muốn bày tỏ điều gì, khiến cho nhóm fan càng thêm điên cuồng.
Đù má, vậy mà lại dám rình mò ảnh đế đại thần của bọn họ, đồ không biết xấu hổ.
Huống hồ, ảnh đế này cũng đáp lại lời tỏ tình, nếu không tại sao mặt Vưu Mộng Mạn lại đỏ như vậy, lại lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng như vậy chứ?
Viên Hàm Dục xem video này xong, trong lòng cảm thấy mình bị lừa rồi, cô ấy, cùng với người khác?
“Hơn nữa, các phóng viên cũng không tìm thấy Lạc Thần, cho nên mới cắm chân ở bên ngoài nhà của Mộng Mạn tiểu thư.” Vân Y bổ thêm một đao nữa.