“Khụ khụ, đương nhiên, chuồng ngựa phụ vương ta, có ngựa do biệt quốc sứ thần đưa đến.”
“Bất quá, ta nhớ Đường Triều sư phụ, cũng có một con con ngựa trắng đúng không?” Vân Y vẻ mặt trầm tư suy nghĩ rồi mới nhìn mắt nhìn phía Đường Tăng.
Đường Tăng sửng sốt một chút, “A, đúng vậy, nhưng con ngựa trắng ấy cũng không phải phàm vật, đó là Đông Hải Long Cung Tam Thái Tử biến thành.”
Đông Hải Long Cung Tam Thái Tử?
Vân Y nhướng mày nhìn phía Đường Tăng, “Sư phụ, các ngươi bình thường cũng đều thành thực hỏi gì trả lời nấy như vậy sao, không đề phòng ác ý của người ngoài sao?”
Vân Y kỳ thật vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này. Tục ngữ không phải nói, tài không thể để lộ ra sao? Bốn người Đường Tăng đi đâu cũng đều báo tên của mình rồi cả lai lịch. Còn nữa, lúc giới thiệu cũng phải nói mình 500 năm trước, đã từng ở Thiên cung đã làm gì, bị phạt như thế nào.
Chẳng lẽ, lại không thể khiêm tốn một chút sao? Sợ yêu quái không biết hết sao?
Tôn Ngộ Không nghe vậy, vẻ mặt lập tức tràn đầy tự tin, “Công chúa không cần lo, chỉ cần có lão tôn, ta tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội hại sư phụ.”
“Vạn nhất không bằng nhất vạn, dù sao cũng phải có tâm phòng bị, không phải sao?” Vân Y lời nói thấm thía.
*”Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất” (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất) là 1 câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000-nói theo người Việt ta là muôn một-ít có).
Nàng không muốn mình biến thành một cái lão thái bà dài dòng, ở chỗ này giáo dục đám người Đường Tăng......
“Công chúa yên tâm, có ba người chúng ta, ai dám xuống tay?” Sa Ngộ Tĩnh đồng dạng cũng là loại này tâm lý.
Vân Y có chút bất đắc dĩ, cái này kêu...... Kiêu ngạo tự mãn quá độ?
Hay là nên nói: Sơ ra nghé con không sợ hổ?
“Được rồi, được rồi.” Vân Y cũng không tranh chấp nữa, chỉ mong trong cung phụ vương hờ vẫn còn ngựa cho nàng nghịch.
Vân Y nheo nheo mắt, rồi mới nhìn phía Đường Tăng, “Sư phụ hẳn là chưa từng hỏi xin ngựa từ người khác?”
Đường Tăng bị Vân Y hỏi như thế, suy tư một chút lúc sau trả lời, “Ân, đích xác như thế, bần tăng không yêu cầu loại chuyện này.”
Thân là người xuất gia, sao có thể làm loại chuyện tiêu hao sinh mệnh thể lực động vật, coi đây là đương nhiên như người khác đâu?
“Kia Ngộ Không, ngươi thích không?” Vân Y chống cằm, hỏi Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không lúc này đang ở dùng cơm, nghe được Vân Y nói đáp lời, “Ta? Ta tự nhiên là thích, chẳng qua, đã thật lâu đã lâu đã không có được cưỡi qua.”
Bị Ngũ Hành Sơn đè người 500 năm, rồi lại một đường đi theo Đường Tăng, bảo về hắn Tây Thiên lấy kinh.
“Đi đi đi.” Vân Y liền lôi kéo Tôn Ngộ Không, bất quá, ngựa còn ở trong hoàng cung.
Nhưng vấn đề là chuồng ngựa trong hoàng cung không phải ai cũng đi ra đi vào được. Vân Y có chút buồn rầu, “Không bằng như vậy đi, các ngươi cứ thoải mái mà ăn, ta về cung lãnh ngựa trước.” “
Chẳng qua, Vân Y không nghĩ tới nàng lần này hồi cung đã bị quốc vương Thiên Trúc quốc cấm túc.
Tiếp theo, quốc vương Thiên Trúc quốc nói vô cùng rõ ràng, bởi vì nàng cả ngày cùng những người đó ngâm mình ở cùng nhau. Tuy nói là hòa thượng, nhưng là đối với khuê dự một nữ tử, vẫn là có tính thương tổn. Cho nên, hoàng đế Thiên Trúc quốc phái mấy chục vệ binh bao vây quanh tẩm cung nàng.