“Người tới, bẩm báo với phụ vương, nói ta muốn gặp người.” Vân Y không nghĩ chon chân ở cái tẩm cung này mãi.
“Được, công chúa.” Thị nữ bên cạnh nàng nghe xong mệnh lệnh lập tức liền hướng tẩm cung của hoàng đế mà đi.
Phụ vương đem nàng cầm tù ở cái tẩm cung này, căn bản là không có cơ hội bước ra tẩm cung một bước.
Mà kia thị nữ đi ra ngoài không lâu, thực mau trở về tới.
“Công chúa, quốc vương nói ngài trước hết cứ ngoan ngoãn ở trong tẩm cung mấy ngày đi đã.” Kia thị nữ lo sợ mà mở miệng báo lại.
Từ lúc Vân Y đến, tình tình “công chúa” thay đổi điềm đạm hơn không ít, nhưng đột nhiên...... ai biết lại đột nhiên bùng nổ.
“Cái gì?” Vân Y đứng lên, giọng vút lên, đáng sợ tới mức thị nữ kia liền vội vàng quỳ xuống.
“Công chúa bớt giận, công chúa bớt giận.” Nàng ta vừa quỳ xuống, vừa dập đầu, cốc cốc cốc. Có lẽ là nghĩ Vân Y đang giận nàng, hoặc là sợ Vân Y sẽ trút giận trên người nàng.
Vân Y nháy mắt há hốc mồm, lần đầu tiên, nàng gặp tình huống như vậy, nafngta dập đầu nhanh như một cái máy vậy.
“Cái kia, ngươi trước tiên đứng lên đi.” Vân Y có chút ngượng ngùng, vội vàng để thị nữ đứng dậy.
Thị nữ không chịu, Vân Y làm bộ tức giận, “Hiện tại, bản công chúa lệnh cho ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem.”
Thị nữ lập tức liền ngừng động tác, đem đầu ngẩng lên nhìn phía Vân Y.
“Tên?” Vân Y đột nhiên nhớ tới, mình còn không biết tên nàng đâu.
“Nô, nô tỳ, nô tỳ kêu Vu Sanh,“ Thị nữ, à, hiện tại hẳn xưng là Vu Sanh, run rẩy.
“Vu Sanh? Tên này không tồi.” Vân Y cảm thán nhẹ nhàng rồi nhìn Vu Sanh nói: “Đứng lên đi, miễn cho người khác nói ta ngược đãi ngươi.”
Vu Sanh vội vàng đứng lên, cúi đầu, rất là cung cung kính kính.
“Phụ vương nói sao?” Vân Y lại hỏi lại.
“Quốc vương, quốc vương nói, công chúa trước tiên ở trong cung mấy ngày, qua mấy ngày, qua mấy ngày lại có thể đi chơi tiếp.” Vu Sanh nói lời này đôi mắt vẫn đảo khắp nơi, không dám nhìn thẳng Vân Y.
Sợ Vân Y lại lần nữa sinh khí.
“Ngươi đi một lần nữa, nói ta muốn gặp phụ vương, bằng không, bằng không, bằng không ta liền tuyệt thực.” Vân Y uy hiếp nhưng mà lời nói một chút đều không có lực độ.
Vậy mà Vu Sanh nghe xong, vội vàng an ủi Vân Y, “Công chúa, công chúa, ngài, ngài đừng có gấp, nô tỳ, nô tỳ đi ngay.” Vu Sanh vội vàng đi ra ngoài.
Không bao lâu, quốc vương liền vội vội vàng vàng từ bên ngoài bước vào.