Kỳ thật Vân Y không chỉ muốn mượn sức Thừa tướng, cô còn muốn nhìn xem Mộc Vũ Thần đến tột cùng là người như thế nào.
Nếu dựa theo biểu hiện bên ngoài hiện tại của nàng ta, hoàn khố, quần là áo lượt phong lưu thành tính, cao ngạo như Mộ Chi Cảnh sẽ không coi trọng nàng ta, cuối cùng còn liên hợp ở cùng nhau, lật đổ này nguyên chủ.
Cho nên, Vân Y muốn nhìn xem, Mộc Vũ Thần có phải là giả heo ăn thịt hổ hay không.
“Bệ hạ, hiện tại đêm đã khuya, hẳn là nên đi ngủ.” Cung nữ bên người nhắc nhở.
Vân Y chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn sắc trời, vậy mà đã ở Ngự Thư Phòng ngây ngốc một ngày trời.
Nhìn Ngự Thư Phòng vẫn còn một chồng tấu chương chưa xử lý, Vân Y liền cảm thấy nước mắt tuôn dài...
Nhiều như vậy......
Giống như ngày nào cũng viết luận văn tốt nghiệp...
Nguyên chủ trước khi bị người lật đổ, khẳng định đã bị mệt chết.
Vân Y lắc lắc đầu, cô cũng không phải là tới nơi này học làm hoàng đế, cô là tới công lược nam chính.
Cái này vẫn là miễn đi......
Ờm...
Ở vị diện nào nhỉ...
Đúng rồi, thiết lập Quân Cơ Xử.
Để các đại thần trước đem những tấu chương đơn giản tự xử lý bớt, những tấu chương quan trọng cần đăng báo, mới giao cho Ngự Thư Phòng.
Có thể giảm bớt gánh nặng hàng ngày rồi.
Vân Y từ trong cốt truyện tìm ra hai ba thần tử chính trực trung tâm yêu nước, phương diện này...... Đương nhiên, liền không có Mộc tướng.
Thượng khanh Tô An Hi, Thiếu bảo Dương Hi Đóa, Thái sư Âu Lộ Phi ba người phụ trách làm chuyện này là được.
Ngày mai nhắc ba vị này sau... bây giờ đi ngủ thôi.
“Được rồi.” Vân Y lên tiếng, rồi mới bước ra khỏi Ngự Thư Phòng.
Ngoài Ngự Thư Phòng lúc ấy đã có sẵn một đoàn người cầm đèn dẫn đường đưa cô đi nghỉ.
“Bệ hạ, hiện tại, đến chỗ Mộ công tử sao?” Thân là tiểu áo bông tri ký của bệ hạ, An Noãn Thục, tự nhiên cũng là muốn hỏi trước một chút bệ hạ tâm ý.
Lại có lẽ......
Bệ hạ chỉ là nhất thời cùng Mộ công tử giận dỗi cho vui.
“Không cần.” Vân Y cự tuyệt, giọng nói cương quyết lạnh lùng.
Nhưng mà An Noãn Thục ljai hốt hoảng cúi đầu rũ mi, tự trách mình làm bệ hạ không vui, “Dạ.”
Rồi mới để cung nữ đi trước đốt đèn, duỗi tay liền muốn đỡ Vân Y đi.
Vân Y lại không cần, cô không phải tàn tật, cũng không phải mù, như thế nào sẽ cần người khác tới đỡ đâu?
Thấy động tác của bệ hạ, An Noãn Thục lập tức liền quỳ xuống, thập phần sợ hãi mà mở miệng xin khoan dung, “Bệ hạ bớt giận, nô tỳ biết tội, bệ hạ bớt giận.”
Tuy rằng...... Nàng không biết mình làm sai cái gì.
“...?” Vân Y nháy mắt liền trợn tròn mắt, nhìn An Noãn Thục, “Tiểu An Tử, ngươi trước lên.”
“Bệ hạ bớt giận.” An Noãn Thục còn nghĩ rằng Vân Y đang sinh khí, không chỉ có quỳ xuống, còn dùng sức mà dập đầu, phát ra tiếng “Thịch thịch thịch“.
“Được rồi, ta không tức giận, ngươi đứng lên đi.” Vân Y có chút bất đắc dĩ, cô khủng bố như vậy sao?