Edit: Ái - Beta: Há Cảo
Mọi người đều sợ ngây người, ai cũng cảm thấy đầu óc của hai cô gái này có vấn đề.
Hơn nữa, mọi người càng câm nín khi thấy hai cô gái không chỉ mua đồ ăn mà còn mua đồ dùng sinh hoạt.
Nhìn cái thẻ ngân hàng không ngừng phát ra tiếng “tích tích tích” bên quầy thu ngân, mọi người xung quanh đứng xem đều cảm thấy có hơi hoảng loạn.
Trời ạ.
Nhiều tiền như thế, hai cô gái này phí tiền như thế, thì người đàn ông như thế nào mới nuôi nổi đây?
Cơ Hiểu Hiểu nhìn Vân Y, thế này là muốn quét sạch thẻ của mình đấy ư?
Cơ Hiểu Hiểu kéo tay Vân Y, tính ngăn cản cô, nhưng lại bị Vân Y hỏi mượn thẻ, sau đó....cô quét sạch thẻ của cả hai.
Sau khi về tới phòng thí nghiệm, Cơ Hiểu Hiểu không thể tin được bản thân mình lại điên cuồng như thế, nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ của Vân Y, cô ấy thật sự không đành lòng đả kích.
Nhưng mà, còn chưa đợi Cơ Hiểu Hiểu nói gì, thì âm thanh điện tử lạnh như băng của máy tính đã vang vọng khắp phòng thí nghiệm.
“Cảnh báo, cảnh báo, bởi vì phòng thí nghiệm đã bị virus lây nhiệm nên sắp đóng cửa, mời tất cả nhân viên nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm.”
Âm thanh này phát liên tục phát ba lần, vẻ mặt Vân Y nháy mắt cứng lại, sự khó chịu trong lòng đang lan tràn.
Đây là.... Tình cảm của nguyên chủ.
Chẳng lẽ, tình cảm của nguyên chủ với Mạch Khê Ngạn đã sâu đậm đến mức này rồi ư?
【Nói nhảm. Nếu không thì sao có thể vì Mạch Khê Ngạn mà liều chết với Tô Kê chứ?】
“Y Y, đi mau.” Cơ Hiểu Hiểu lôi kéo Vân Y chạy ra ngoài, virus đã bị lây lan, nếu còn không đi, hai người đều sẽ chết mất.
“Không. Tớ không đi, tớ còn có chuyện phải làm, Hiểu Hiểu, cậu mau về nhà, nói cho người nhà cậu, nhanh chóng tích trữ lương thực, nếu không sẽ không kịp đấy.” Cơ Hiểu Hiểu có người thân, còn cô thì không.
Cho nên, cô không cần phải đi lo lắng cho người khác.
“Còn nữa, lúc nãy tớ đã để rất nhiều đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn ở ký túc xá của tớ, cậu có chìa khóa đấy. Cậu phải nhớ kĩ, bảo vệ tốt bản thân mình, trong thời kì mạt thế này, không được tùy tiện tin tưởng lời nói của người khác.”
Vân Y đẩy Cơ Hiểu Hiểu ra khỏi cửa phòng thí nghiệm, cửa phòng thí nghiệm lúc này cũng sắp khép lại.
Lúc Cơ Hiểu Hiểu bị Vân Y đẩy ra ngoài, cô ấy trừng mắt một cái, chưa kịp hết kinh ngạc, thì cánh cửa phòng thí nghiệm đã khép chặt lại.
Cơ Hiểu Hiểu sững sờ đứng ở đó trong chốt lát, Y Y nói mình còn có chuyện phải làm?
Còn có thể là ai, còn không phải là tiến sĩ Mạch sao?
Nhưng mà, cửa đã đóng rồi, cô ấy cũng không thể đi vào, phải làm sao đây?
Vân Y sốt ruột mà chạy tới phòng thí nghiệm của Mạch Khê Ngạn, lúc cô đến nơi, cửa phòng đã đóng chặt lại.
Sau đó lại nhìn thấy nữ chính Tô Khê từ bên trong đi ra, lúc nhìn thấy nữ chính, có thể là do tình cảm của nguyên chủ tác động, trong lòng cô bỗng dâng lên sự thù hận.
Nhưng may mắn là Vân Y phát hiện đúng lúc, thù hận vừa dâng lên đã bị cô áp chế xuống.
“Tô Khê, sao cô ra ngoài được thế? Tiến sĩ Mạch đâu?” Vân Y kéo Tô Khê lại, sốt ruột hỏi.
Tô Khê nhìn thấy Vân Y tựa như không muốn sống nữa mà chạy tới đây, không phải cô ta đã mở ra chức năng tự động phòng ngự của phòng thí nghiệm rồi sao? Không phải là đã thông báo cho người của phòng thí nghiệm rồi sao, sao giờ lại có người chạy tới khu bị lây nhiễm chứ?
“Cô đến đây làm gì?” Cô ta nhíu mày, virus này đã bắt đầu lây lan, cô ta đang muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này đây này.
“Tô Khê, tiến sĩ Mạch còn ở trong đó đúng không?” Vân Y không trả lời, chỉ nắm chạy tay cô ta, không cho cô ta có cơ hội vung ra.