“Bác sĩ bảo mới bốn tuần tuổi….Nếu anh….. không muốn, nhân lúc còn sớm, em……có thể…..” Lý Na mười ngón tay không ngừng giao vào nhau, lời nói tuy chưa nói hết, nhưng cũng đủ làm Tống Nhiên hiểu.
“Em không muốn có đứa bé này?” Tống Nhiên nhạy bén phát hiện ra Lý Na do dự, không hiểu vì sao trong lòng dâng lên một tia tức giận, đây là con của hắn, như thế nào có thể nói không cần? Không phải mọi phụ nữ đều có tình mẫu tử sâu đậm với con của chính mình hay sao?
Lý Na lắc đầu, thần sắc rối rắm khổ sở: “Không, không phải em không muốn có đứa nhỏ, chỉ là hiện tại thời gian không thích hợp, công ty mới đi vào quỹ đạo, em còn rất bận. Nếu sinh hạ đứa bé, chúng ta còn chưa kết hôn, hơn nữa mang thai mất mười tháng không thể công tác, tương lai còn phải chăm sóc tiểu hài tử, càng không có tinh thần cùng thời gian quản thúc công việc”.
Lý Na đem rối rắm cùng thống khổ trong lòng nhuần nhuyễn nói ra, nếu cô dùng cái thai này để uy hiếp Tống Nhiên, ép hắn lấy cô, chỉ sợ sẽ làm Tống Nhiên chán ghét chính mình, không bằng lấy lùi mà tiến, thúc đẩy chủ nghĩa nam tử hán của Tống Nhiên trỗi dậy.
Quả nhiên, Tống Nhiên vừa nghe xong mày liền dãn ra: “Về phần công việc, em không cần phải lo lắng, đợi khi sinh xong đứa bé, anh sẽ để mẹ anh chăm sóc nó.”
Lý Na do dự một chút rồi gật gật đầu, cuối cùng mục tiêu tối nay cô cũng đã đạt được, tươi cười nói: “Ngày mai em sẽ nói chuyện này với bố mẹ em, ha ~ khẳng định bọn họ sẽ rất vui”.
Tống Nhiên nhíu mày, đứng lên nói: “Thời gian cũng không còn sớm, em hiện tại không thể thức đêm, mau đi nghỉ ngơi, công việc bên kia tạm thời cứ để đấy”.
Lý Na thần sắc không vui, ngón tay ấn điều khiển từ xa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào biến hóa trên ti vi: “Nhưng bây giờ còn chưa đến mười giờ”.
“Ngoan, nghe lời”. Tống Nhiên một phem đem điều khiển từ xa đoạt lấy, ấn nút tắt nguồn, sau đó khom lưng đem Lý Na bế lên, làm lơ tiếng kêu sợ hãi của cô, hướng phòng ngủ bước đi.
Lý Na thở phì phò trừng mắt nhìn Tống Nhiên, biểu tình kháng nghị, chỉ tiếc bị Tống Nhiên làm lơ.
Hắn đem người trong lòng nhẹ nhàng đặt trên giường, sau đó liền bước vào phòng tắm tắm rửa.
Lý Na ngồi trên giường rất nhanh liền nghe thấy tiếng nước ào ào xôn xao, Tống Nhiên tắm rửa thật nhanh, chưa đầy ba phút hắn đã bước ra, đây cũng là do thói quen dưỡng thành trong quân đội bao nhiêu năm.
Lý Na quay đầu nhìn về phía phòng tắm, đập vào mắt là một bộ dáng tuấn mỹ thân trần cấm dục của Tống Nhiên.
Tống Nhiên trần trụi nửa thân trên, lộ ra thân hình cường tráng, màu da cổ đồng, cơ bụng sáu múi tràn ngập dụ hoặc, eo thon mông vểnh, bên hông lỏng lẻo quấn một chiếc khắn tắm trắng, như có như không che đậy nhân ngư tuyến uốn lượn đi xuống dưới, hai chân thẳng tắp thon dài hữu lực đứng trên sàn nhà.
Hắn giờ phút này trên tay đang cầm một chiếc khăn bông chà lau mái tóc ướt sũng, một bộ hình dáng lãnh ngạnh, đạm mạc hơi hơi ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt sâu thẳm thâm trầm.
Lý Na vừa thấy liền biết hắn vừa tắm nước lạnh, mới từ trong phòng tắm bước ra, trên người không còn một chút nhiệt khí.
Cô bước xuống giường, ở tủ quần áo lấy cho Tống Nhiên một bộ quần áo ngủ, trực tiếp ném cho hắn, có chút tức giận nói: “Nhanh mau đi mặc quần áo vào, trời lạnh như thế này anh còn dám đi tắm nước lạnh, không sợ bị cảm mạo sao?”
Tống Nhiên cầm lấy quần áo không nói gì, nếu không phải cô mang thai, hắn cũng đâu cần phải đi tắm nước lạnh? Hắn là một người đàn ông bình thường, buổi tối ở cùng bạn gái sao có thể không xảy ra biến hóa gì được?
Nhưng mà hắn hiện tại cái gì cũng không làm được, mặc quần áo ngủ hoàn hảo, Tống Nhiên ôm Lý Na nằm trên giường đắp chăn trực tiếp ngủ.
Ngày hôm sau, Tống Nhiên dẫn Lý Na trở về Tống gia, biết được mình sắp được làm gia gia nãi nãi, Tống gia nhị lão hưng phấn dị thường, dặn dò Lý Na hảo hảo chiếu cố chính mình, còn thưởng cho cô một hà bao rất lớn.
Lý Na trên mặt cả ngày đều mang theo tươi cười.
Nếu không phải ở trên đường bắt gặp Trần Thư Nhã sẽ càng tốt hơn.
Cửa nhà hàng cao cấp Mỗ gia, một đôi nam nữ không ngừng tranh cãi.
Nữ ước trừng hai mươi tuổi, khuôn mặt non nớt, trang điểm nhẹ nhàng, quần áo đoan trang, khí chất thanh lãnh uyển chuyển, đôi con ngươi đen nháy lộ ra một tia lạnh nhạt cùng oán hận không phù hợp với lứa tuổi. Đây đúng là Trần Thư Nhã sau khi trọng sinh.
Lý Na yên lặng đánh giá, diện mạo cùng dáng người đều rất bình thường, hấp dẫn Tống Nhiên chính là đôi mắt đặc biệt cùng khí thế trên người kia.
Cùng Trần Thư Nhã tranh cãi là một người đàn ông, diện mạo anh tuấn, trên người mặc tây trang, chân đi giày da, khuôn mặt tức giận, hắn dựa vào thủ đoạn của Trần Thư Nhã, hùng hồn lớn tiếng chỉ trích: “Trần Thư Nhã, cô vô duyên vô cớ gây rối đủ chưa? Hôn lễ cô nói hủy bỏ liền hủy bỏ, hại Trình gia ta mất hết mặt mũi trước bao nhiêu người, hiện tại lại cùng người đàn ông khác oanh oanh yến yến, cô rốt cuộc có hay không đem vị hôn phu này để vào trong mắt?”
Nghe vậy, Trần Thư Nhã ánh mắt lạnh lùng, bởi vì cô ta nhớ rõ, kiếp trước khi biết được Trình Cẩm Vinh cùng Nghiêm Xảo Xảo có gian tình, Trình Cẩm Vinh cũng nói cô vô duyên vô cớ gây rối, lời nói ngày đó so với hiện tại còn khó nghe hơn nhiều.
Trình Cẩm Vinh hất tay Trình Cẩm Vinh ra, cười lạnh: “Tôi vô duyên vô cớ gây rối? Trong mắt của ngươi có phải hay không chỉ có Nghiêm Xảo Xảo hiền huệ hiểu chuyện? Vì ngươi mà suy nghĩ?”
“Chuyện này liên quan gì đến Xảo Xảo?” Trình Cẩm Vinh vẻ mặt khó hiểu, hắn hiện tại cùng Nghiêm Xảo Xảo chưa phát sinh quan hệ, cho nên hắn cũng không thể minh bạch được ý tứ của Trần Thư Nhã.
Lý Na xem hết thảy, thổn thức trong lòng, trong nguyên tác Trình Cẩm Vinh cùng Nghiêm Xảo Xảo vận mệnh cũng đặc biệt thảm, tuy rằng lần này Trần Thư Nhã trọng sinh, mọi chuyện hết thảy đều chưa kịp phát sinh, nhưng mà cô ta đối với Trình Cẩm Vinh cùng Nghiêm Xảo Xảo đặc biệt nghiêm khắc trả thù.
Lý Na cùng Tống Nhiên chọn vị trí đứng cũng thật đẹp, không nhìn kỹ, rất khó nhận ra bọn họ.
Thấy Tống Nhiên trầm mặt nhìn đôi nam nữ kia, Lý Na nhịn không được hỏi: “Anh nhận thức bọn họ?”
Tống Nhiên gật gật đầu, sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm, nhưng hắn cũng không có đi qua đó. Bởi vì hắn cùng Trần Thư Nhã quan hệ chưa tốt đến mức phải ra mặt vì đối phương, hơn nữa đây là vấn đề cá nhân của bọn họ, hắn là một người ngoài đi qua cũng đâu giúp được gì, lại nói bạn gái hắn còn đang đứng bên cạnh hắn.
Lý Na đối với thái độ này của Tống Nhiên thoáng vừa lòng, hắn còn chưa có yêu Trần Thư Nhã, không vì Trần Thư Nhã xuất đầu lộ diện, như vậy cô vẫn còn có cơ hội.
Trần Thư Nhã không có trả lời vấn đề của Trình Cẩm Vinh, bởi vì cô ta cũng không biết nên trả lời như thế nào, những gì cô ta nói hết thảy trong tương lai mới phát sinh, chỉ có một mình cô ta mới biết được.
Trần Thư Nhã để một mình Trình Cẩm Vinh đứng đó, xoay người rời đi, khi đi ngang qua Tống Nhiên cùng Lý Na nghiêng đầu nhìn một cái rồi lập tức quay đi, con mắt đen nhánh lạnh nhạt nhìn Tống Nhiên cùng Lý Na. Tuấn nam mỹ nữ, hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.
Trần Thư Nhã tự giễu, đối với Tống Nhiên lộ ra một phần châm chọc cười lạnh, nhìn đi, tất cả đàn ông trong thiên hạ đều cùng một bộ dáng, khoảng thời gian trước còn đối với cô một bộ dáng quan tâm săn sóc, xoay người lại cùng người phụ nữ khác thân mật bên nhau.
Mệt cô còn cho rằng Tống Nhiên sẽ khác biệt, nguyên lai đàn ông đều giống nhau, vô liêm sỉ ghê tởm.
Càng nghĩ, Trần Thư Nhã tâm càng lạnh, trong mắt hiện lên một tia oán độc, cô ta nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà một tia oán độc kia làm sao có thể thoát được đôi mắt của Tống Nhiên, hắn vì một tia này xuất hiện trong mắt Trần Thư Nhã mà cảm thấy hoang mang, bên hông bỗng nhiên đau xót. Hắn lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn Lý Na, chỉ thấy cô cười như không cười nói: “Người cũng đã đi xa, anh còn ở đấy mà luyến tiếc a?”