Công Lược Tính Phúc

Chương 27: Chương 27: TG2 công lược thiếu tá bạn trai 4




Ba mẹ Lý ở lại chơi với con gái đến chiều mới về, trước khi về còn dặn dò con gái phải hảo hảo chiếu cố chính mình.

Mà sự tình đích xác như Tống Nhiên dự liệu, vài ngày sau hắn liền nhận được lệnh điều động trở về quân khu.

Lý Na tỏ vẻ oán hận vô cùng, người đi rồi còn như thế nào công lược? Huống chi cô rất rõ ràng, một tháng sau Tống Nhiên trong khi làm nhiệm vụ lần nữa gặp lại Trần Thư Nhã, sau đó Trần Thư Nhã bị cuốn vào nhiệm vụ của Tống Nhiên, cùng hắn bắt tay hợp tác sau cùng liền phát sinh tình cảm.

Cho nên vô luận thế nào, Lý Na cũng phải ngăn chặn chuyện này phát sinh.

Vừa ra đến trước cửa, Tống Nhiên một thân quân trang, dáng người đĩnh đạt như một cây thanh tùng, khí thế bức người. Hắn trong tay cầm theo balô quân dụng, cùng Lý Na đứng ở cửa từ biệt: “Em ở nhà một mình nếu nhàm chán, liền sang bồi mẹ anh tâm sự hoặc đi dạo phố, đừng đến công ty làm việc làm gì”

Tống Nhiên vẫn luôn rõ ràng Lý Na quanh năm công tác cho nên bây giờ không phải làm gì chắc chắn sẽ nhàm chán, vì thế hắn mới dặn dò cô như vậy.

“Được rồi, em biết rồi, anh đi nhanh đi, đừng đề binh sỹ phía dưới lầu chờ sốt ruột” Lý Na có chút không kiên nhẫn thúc giục Tống Nhiên, phải đi liền đi nhanh đi, binh sỹ lái xe còn đang chờ ở phía dưới.

Tống Nhiên: “…..” Cô không phải nên nói những lời từ biệt lưu luyến nhớ thương với hắn hay sao?

Trước kia mỗi lần hắn phải trở về quân khu, Lý Na không cùng hắn triền miên nửa ngày thì cũng là để binh sỹ đến đón hắn chờ nửa tiếng.

“Vậy được rồi, anh đi đây?” Tống Nhiên mang theo balô, nghe thấy Lý Na ừ một tiếng mới bước ra khỏi cửa, đi chưa được hai bước liền nghe thấy một tiếng lạch cạch, cửa ra vào đã bị Lý Na đóng lại.

Quay đầu nhìm chằm chằm cửa ra vào, Tống Nhiên bỗng nhiên cảm giác trong lòng có một tia buồn bực, hắn có chút không quen thái độ này của Lý Na, nghe nói phụ nữ mang thai tính khí thường thất thường, có lẽ cô cũng như vậy đi.

Vì thế Tống Nhiên liền mang theo balô đi xuống lầu, binh sỹ ngồi trong xe Jeep còn đợi chưa đến mười phút liền thấy Tống Nhiên đi xuống.

Hắn cẩn thận xuống xe tiếp nhận balô quân trang của Tống Nhiên, trộm liếc mắt nhìn sắc mặt Tống Nhiên, sau khi lên xe vẫn không nhịn được mở miệng: “Lão đại, anh cùng tẩu tử cãi nhau sao?”

Tống Nhiên đang dựa lưng vào ghế xe nhắm mắt dưỡng thần nghe tiểu binh sỹ hỏi liền nâng mí mắt lên thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn một cái, tiểu binh sỹ bị ánh mắt sắc bén kia nhìn qua, trong lòng ớn lạnh, vội vàng cúi đầu.

“Ngươi lo lái xe đi, không có việc gì thì đừng nói chuyện” Tống Nhiên xuy thanh nói, không phải hắn chỉ xuống dưới nhà sớm hơn một chút thôi sao?. Lại dám hỏi việc cá nhân của hắn, tiểu tử này có phải hay không thèm ngược? Lục Chiêu ngồi ở ghế lái lòng nóng như lửa đốt, trong lòng lệ tuôn rơi, hắn như thế nào lại sợ lão đại như vậy? Thật không có tiền đồ.

Tống Nhiên không ở nhà một tháng, Lý Na nghe theo lời hắn dặn dò, nhàn rỗi nhàm chám liền đi tìm mẹ Tống nói chuyện phiến hay đi dạo phố, hai người cảm tình tiến bộ vượt bậc, trong lòng mẹ Tống địa vị của Lý Na thẳng tắp bay lên, tuy rằng trong đó một phần là do cô có con với Tống Nhiên, nhưng mà đối với Lý Na cũng không có vấn đề gì.

Hôm nay, Lý Na một mình đi vào một shop quần áo, cô tính toán mua vài bộ nam trang cho anh hai Lý Dật, tùy tiện bảo hắn qua lấy, rồi hỏi thăm một chút hành tung của Tống Nhiên.

Chọn xong quần áo, cô bước ra khỏi shop, đang định lấy điện thoại trong túi xách ra gọi cho Lý Dật, một đạo thân ảnh màu xám gầy yếu chạy vụt qua đoạt lấy túi xách của cô.

“Cướp, cướp,…” Chờ đến khi Lý Na từ trong kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm phản ứng lại, lớn tiếng kêu cướp đã thấy đạo thân ảnh màu xám gầy yếu lẩn vào dòng người, nháy mắt liền biến mất.

Người qua đường ánh mắt đồng tình nhìn cô, lại không có một người nào ra tay trợ giúp.

Lý Na tay cầm túi to túi nhỏ đựng nam trang đứng tại chỗ khóc không ra nước mắt, nơi này là phố buôn bán, ngày thường vốn dĩ có rất nhiều người qua lại, tên ăn trộm kia lẩn vào trong đám người, như thế nào có thể tìm được? Huống chi bây giờ cô cũng không thể đuổi theo được, vạn nhất đứa bé trong bụng xảy ra chuyện gì thì cô phải biết làm sao.

Trong túi xách không có nhiều tiền mặt nên cô cũng không để bụng cho lắm, mấu chốt là di động, chứng minh thư cùng thẻ ngân hàng đánh mất sẽ rất phiền toái. Hơn nữa hiện tại trên người cô không có một xu dính túi, như thế nào trở về? Nếu đi bộ mất ít nhất hai tiếng đồng hồ.

Suy nghĩ một chút, Lý Na quay trở lại shop quần áo, đến quầy thanh toán mượn điện thoại gọi cho Tống Nhiên.

Kết quả điện thoại đô đô một phút cũng không thấy ai bắt máy, Lý Na lập tức nổi giận, ấn số gọi cho Lý Dật, cũng may đô đô vài tiếng đối phương liền bắt máy.

“Uy” giọng trầm thấp hùng hậu từ bên kia truyền ra.

Lý Na vừa nghe thấy thanh âm anh hai mình, trong lòng lập tức ủy khuất, giọng nói nghẹn ngào: “Anh, là em”

“Na Na, em làm sao vậy? Như thế nào lại đổi số?” Lý Dật thanh âm ngạc nhiên cùng quan tâm, hắn nghe thấy ngữ khí em gái nhà mình không được thích hợp.

“Ô ô ~ anh, túi xách của em bị người ta giật mất rồi, di động để ở trong đó, em mượn di động của người khác, gọi điện cho Tống Nhiên nhưng hắn không bắt máy, ô ô…” Vừa nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của Lý Dật, Lý Na cảm xúc nói đến liền đến, nhỏ giọng khụt khịt.

Lý Dật ở đầu dây bên kia vừa nghe thấy em gái mình gặp cướp, cùng với tiếng khóc thút thít ủy khuất, trong lòng liền không yên, vội vàng hoảng loạn an ủi: “Na Na, ngoan, không khóc nữa, em có bị sao không? bây giờ em đang ở đâu, anh liền qua đón em, ngoan ngoãn đứng ở đó chờ anh”

“Em không có việc gì, em đang ở phố xxx, anh, trên đường chú ý an toàn” Lý Na khôi phục cảm xúc, ngượng ngùng trả lại điện thoại cho nhân viên bán hàng, sau đó nói một câu cảm ơn.

Nhân viên bán hàng kia thân thiện cười nói không cần khách khí.

Lý Na ở trong shop quần áo đợi mười phút, liền thấy một chiếc xe quân dụng Jeep ngừng ở bên ngoài.

Cô chào nhân viên bán hàng một tiếng, xách theo túi to túi nhỏ ra ngoài.

Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khí chất nho nhã, bộ dáng anh tuấn soái khí trên mặt tràn ngập nóng lòng, người này chính là anh trai của Lý Na - Lý Dật.

Lý Na vừa thấy hắn, liền chạy như bay lại, ôm chặt lấy Lý Dật, ủy khuất làm nũng: “Anh, cuối cùng anh cũng tới”

Lý Dật vội vàng kiểm tra em gái nhà mình từ trên xuống dưới, xác định cô không có việc gì mới dừng lại, cục đá trong lòng cũng được buông xuống, trong miệng nhịn không được quở trách: “Cái con bé này, đi ra ngoài tại sao không gọi thêm ai đó đi cùng. Hôm nay gặp phải cướp, cũng may không có việc gì, bằng không anh hai của em nhất định sẽ không tha cho tên cướp kia”

“Kia, tên cướp cũng đã trốn không còn thấy thân ảnh, anh như thế nào bắt được hắn?” Lý Na trợn tròn mắt, vẻ mặt nghi ngờ.

Một đạo thanh âm ngả ngớn vang lên, ngữ khí thập phần muốn đánh: “Hắc hắc,ta nói này tiểu tẩu tử, cô có phải mang thai nên bị ngốc đi hay không?Nếu anh trai cô ngay cả một tên trộm cũng không bắt được, như thế nào có thể đi theo Tống Nhiên tung hoành a?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.