Buổi chiều ngày hôm sau Sở Ngọc Thiền mới tỉnh lại, cả người đau nhức tựa như bị xe tải nghiền nát, thân mình tuyết trắng cũng bị những dấu vết xanh tím che kín toàn bộ.
Nàng chịu đựng đau đớn miễn cưỡng ngồi dậy mặc quần áo vào, rồi mới rời giường, để cho hạ nhân hầu hạ rửa mặt cùng chải đầu: “Tướng quân cùng thiếu gia đâu?”
“Khởi bẩm phu nhân, tướng quân mang tiểu thiếu gia đi ra ngoài chơi rồi” Lão ma ma cung kính đáp lại.
“Ta đã biết, ngươi kêu phòng bếp chuẩn bị điểm tâm mang lại đây” Sở Ngọc Thiền cảm giác trong bụng ẩn ẩn đói khát, liền ôn nhu phân phó.
Lão ma ma kia lĩnh lệnh đi xuống.
Lương Thiên Diễn trong tay cầm đồ chơi mà Lương Diệu Đình mua cho hắn, vẻ mặt cao hứng nhào vào lòng Sở Ngọc Thiền, vui vẻ phấn chấn ríu rít: “Nương ~ người cuối cùng cũng đã dậy.... Phụ thân mang con ra ngoài chơi, thật nhiều thứ hay nha. Chúng ta còn gặp một thần tiên tỷ tỷ lớn lên thật xinh đẹp, nàng còn cùng Thiên Diễn nói chuyện“.
Sở Ngọc Thiền vẻ mặt mang theo tươi cười nghe nhi tử nói lại mọi sự tình mà hắn nhìn thấy nghe thấy, trêu ghẹo nói: “Nga, là có bao nhiêu thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp mà có thể làm con vui vẻ cao hứng như vậy?”
Nàng để ý thấy khi Lương Thiên Diễn nhắc đến cái thần tiên tỷ tỷ kia, sắc mặt của Lương Diệu Đình có chút trầm trọng, chẳng lẽ lại là vận đào hoa của hắn?
“Chính là, thật xinh đẹp thật xinh đẹp....” Tiểu Thiên Diễn nho nhỏ còn chưa tìm ra được từ nào có thể diễn tả rốt cuộc có bao nhiêu xinh đẹp, hắn mở to hai mắt đen láy tròn xoe, khoa tay múa chân nói: “Chỉ thiếu một chút, liền cùng mẫu thân giống nhau xinh đẹp“.
“Phốc!” Sở Ngọc Thiền bị hắn đồng ngôn đồng ngữ chọc cười, nàng cười nói: “Ai, kia chẳng phải là nương so với thần tiên tỷ tỷ còn muốn xinh đẹp hơn sao?”
Lương Thiên Diễn trừng lớn hai mắt to tròn, nhìn Sở Ngọc Thiền nghiêm trang gật đầu: “Đương nhiên, nương ở trong lòng con luôn xinh đẹp nhất nhất“.
Sở Ngọc Thiền bật cười, nàng không cấm được cảm thấy nhi tử nhà mình thật biết nịnh nọt người, lại nghĩ đến một câu danh ngôn cổ: Có tức phụ liền sẽ quên mẫu thân.
“Đợi đến sau này Thiên Diễn cưới tức phụ, khi đó nương cũng đã già rồi, liền không phải là người xinh đẹp nhất” Nàng như vậy dạy dỗ hắn
“Tức phụ? Sau này Thiên Diễn liền không cưới tức phụ, như vậy nương sẽ không già a” Tiểu Thiên Diễn cho rằng chỉ cần hắn không cưới tức phụ, mẫu thân hắn liền không già đi.
Sở Ngọc Thiền bất đắc dĩ cười nói: “Con, đứa ngốc này, nào có nam nhân nào không lập thê?”
Lương Thiên Diễn hai mắt tràn đầy mong chờ hỏi: “Sau này Thiên Diễn có thể cưới thần tiên tỷ tỷ sao?”
Sở Ngọc Thiền đang muốn nói “Được“.
Lương Diệu Đình ở một bên trầm mặt bỗng nhiên ngắt lời nói: “Cưới tức phụ phải cưới người hiền lành, tuyệt đối không thể vì người đó lớn lên xinh đẹp, con liền cưới nàng ta về nhà”
Lương Diệu Đình ngữ khí nghiêm túc, làm Tiểu Thiên Diễn bị cự tuyệt lập tức ủ rũ cụp đuôi cúi đầu, có chút không vui.
Sở Ngọc Thiền vội vàng trấn an nhi tử nhà mình, có chút bất đắc dĩ nhìn Lương Diệu Đình: “Tướng công, Thiên Diễn còn nhỏ, thiếp chỉ là cùng hắn nói giỡn, chàng đâu cần phải nghiêm túc như vậy?”
“Có một số việc, từ nhỏ đã phải giáo huấn, không thì ngày mai, ta liền tìm một phu tử đến giảng bài cho hắn, hắn cũng nên bắt đầu học vỡ lòng rồi” Lương Diệu Đình ngữ khí hòa hoãn xuống, lời nói nói ra lại giống như mệnh lệnh, không cho phép người cự tuyệt.
Sở Ngọc Thiền há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời.
Lương Diệu Đình hôm nay hành xử thật kỳ quái, chẳng lẽ liên quan đến sự tình ngày hôm nay, trên đường hai người gặp phải cái thần tiên tỷ tỷ kia?
Buổi tối, Lương Diệu Đình lại đi thư phòng.
Đến lúc đi nghỉ, Tiểu Thiên Diễn sống chết đòi ngủ chung với Sở Ngọc Thiền, cuối cùng Lương Diệu Đình lại đây, lấy thái độ cường ngạnh mới làm cho Tiểu Thiên Diễn đi phòng khác ngủ một mình.
Bất quá Sở Ngọc Thiền trông thấy căn phòng của Tiểu Thiên Diễn ngủ dường như thị vệ nhiều thêm vài người.
Trong phòng tối đen, Sở Ngọc Thiền dựa lưng vào lồng ngực của Lương Diệu Đình, mỗi người đều mang theo một tâm tư riêng, trong một khoảng thời gian ngắn, ai cũng không muốn ngủ.
“Tướng công, hôm nay chàng làm sao vậy?” Suy nghĩ một chút, Sở Ngọc Thiền vẫn quyết định mở miệng trước.
Từ sau khi bước ra khỏi thư phòng, trên người Lương Diệu Đình tràn ngập hàn khí, cái này làm cho nàng có chút suy đoán, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Lương Diệu Đình đem cằm gác lên vai nàng, hai tay rắn chắc hữu lực ôm chặt lấy thân thể nàng, thanh âm tràn ngập nguy hiểm cùng hàn khí: “Ta sẽ bảo vệ tốt hai mẫu tử nàng, vô luận là ai, dám xuống tay với hai mẫu tử nàng, liền cùng ta đối nghịch“.
Sở Ngọc Thiền trong lòng cả kinh, lời này là có ý tứ gì? Chẳng lẽ Lương Diệu Đình đã tra ra ai là người chủ mưu màn này? Vậy sẽ là ai đây?
Nàng giật mình nói: “Tướng công, chẳng lẽ chàng.....”
Lương Diệu Đình ánh mắt lạnh băng, lạnh lùng ngắt lời: “Chuyện này, nàng không cần lo lắng, ta sẽ xử lý tốt“.
Hôm nay, hắn mới có thời gian mang theo Thiên Diễn lên phố chơi, chỉ là không nghĩ tới, trên đường thế nhưng lại gặp một tiểu cô nương tư sắc xinh đẹp, bộ dáng thanh thuần điềm đạm mộc mạc chân thật, khí chất đạm nhiên bình tĩnh.
Chỉ là trải qua chuyện của Thải Vi, hắn đối với bất luận người xa lạ nào đột nhiên xuất hiện đều sinh ra cảnh giác, huống chi vị cô nương này thoạt nhìn còn nhỏ tuổi, thiên chân cùng non nớt.
Tuy rằng trong toàn bộ quá trình đều cùng Thiên Diễn cười nói vui vẻ, không cùng hắn nói qua mấy câu, nhưng vô luận thế nào hắn cũng thấy vị cô nương đột nhiên xuất hiện này tựa như muốn dựa vào Thiên Diễn để tiếp cận hắn, vẫn là muốn giở trò lạt mềm buộc chặt.
Cho nên hắn ngầm phái người đi điều tra toàn bộ sự tình của vị cô nương kia.
Không nghĩ tới, càng tra hắn càng kinh hãi.
Vị cô nương kia cư nhiên là đích nữ nhà Bộ Binh Thượng Thư, nguyên bản là một nữ tử yếu đuối nhu nhược, ở trong phủ không hề được sủng ái.
Không nghĩ tới nửa năm trước, sau một lần rơi xuống nước, một cô nương yết đuối nhu nhược tính tình liền đại biến, đầu tiên đoạt được sủng ái của phụ thân, lại đoạt đi mọi quyền trưởng quản trong tay di nương.
Cái này cũng không phải là nguyên nhân làm cho Lương Diệu Đình phẫn nộ.
Chân chính làm cho hắn nổi lên sát tâm chính là nữ nhân này cư nhiên là người phía sau chỉ thị đám sơn tặc ám sát thê tử cùng nhi tử của hắn.
Chuyện này như thế nào hắn không phẫn nộ?
Sở Ngọc Thiền nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, trong lòng lại không biết đang nghĩ đến cái gì, nàng tin tưởng năng lực của Lương Diệu Đình, chỉ mong mọi chuyện có thể thuận lợi giải quyết.
Nàng ẩn ẩn một cỗ dự cảm, có lẽ sau khi giải quyết xong cái phiền toái này, nhiệm vụ của nàng cũng liền hoàn thành.
“Cơ thể nàng đã tốt hơn chưa?” Lương Diệu Đình đột nhiên hỏi sang một vấn đề khác.
“Thiếp, không có việc gì” Sở Ngọc Thiền không có chuyện gì, nàng thân thể khá tốt.
Nhưng mà vừa mới dứt lời, Lương Diệu Đình liền đem nàng xoay lại đè dưới thân.
“Nếu không có việc gì, chúng ta cùng nhau cấp cho Thiên Diễn một cái đệ đệ muội muội đi“.