Sở Ngọc Thiền trong lòng giống như bị vạn mã chạy qua, đao kiếm vốn không có mắt, nơi này lại đang xảy ra hỗn chiến, khó tránh khỏi bị ngộ thương.
Ngẫu nhiên có vài tên sơn tặc bổ đao về phía nàng, nếu không có Hoắc Uy chặn lại, nàng cũng không thể tự mình tránh thoát.
Mà mấy hộ vệ khác sợ mạo phạm Sở Ngọc Thiền cùng Lương Thiên Diễn nên tay chân có chút lóng ngóng.
Một tiếng xé gió vang lên, Sở Ngọc Thiền cảm giác lạnh cả sống lưng, nàng nghiêng người né tránh một đòn trí mạng, ngay sau đó, tên sơn tặc kia lại hướng đại đao bổ về phía nàng.
Sở Ngọc Thiền liên tiếp bị công kích, trong lòng bắt đầu giận dữ. Mà Hoắc Uy bên kia lại đang bị mấy tên sơn tặc vây khốn, không thể thoát thân, nhìn thấy tình huống bên này, lòng nóng như lửa đốt hét lớn: “Phu nhân, cẩn thận”.
Hoắc Uy hai mắt trợn trừng, không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Sở Ngọc Thiền đang ôm chặt lấy Lương Thiên Diễn mặt đã sớm trắng bệch, dùng một chân đá vào tên sơn tặc kia.
Sở Ngọc Thiền tức giận đùng đùng, lão hổ không phát uy liền tưởng mèo bệnh sao? Có lẽ do sinh mệnh bị uy hiếp,làm nàng bùng nổ tiểu vũ trụ một lần, tuy rằng uy lực không đủ lớn nhưng cũng đủ để đảm bảo an toàn tính mạng của bản thân.
Theo sau nàng là một đường lo lắng đề phòng thoát thân khỏi hỗn chiến, Hoắc Uy đem mẫu tử hai người giấu sau một tảng đá lớn, trầm giọng nói: “Phu nhân, người cùng tiểu công tử ở đây chờ thuộc hạ một lát, để thuộc hạ đi giải quyết nốt đám sơn tặc kia, nếu không may có chuyện gì xảy ra, người hãy mang tiểu công tử đi trước”.
Sở Ngọc Thiền khẩn trương gật đầu, nhìn Hoắc Uy lại ra nhập hỗn chiến một lần nữa.
Nếu bây giờ nàng đào tẩu mà đám Hoắc Uy lại đánh thắng, hắn ta sẽ biết đi đâu để tìm nàng, hơn nữa, bên người nàng còn đang mang theo nhi tử, chỉ sợ muốn đến kinh thành cũng khó khăn.
Có lẽ do không có Sở Ngọc Thiền gây cản trở nên đám hộ vệ ra tay ngày một tàn nhẫn hơn, hai bên điên cuồng lao vào chém giết.
Sở Ngọc Thiền bưng kín hai mắt nhi tử, tiểu hài tử không nên trông thấy một màn huyết tinh này, nếu cứ nhìn chỉ sợ sau này sẽ tạo thành một bóng ma tâm lý.
Đám hộ vệ vốn được huấn luyện gian khổ, võ công so với mấy tên sơn tặc tốt hơn nhiều, không bao lâu liền đem thế cục nghiên về một phía, toàn bộ sơn tặc đều bị giết chết.
Sở Ngọc Thiền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vượt qua được ải này.
Chờ nàng đến kinh thành cũng đã là ba ngày sau, bởi vì tất cả các hộ vệ đều bị thương không nhẹ nên trì hoãn một ngày đường để băng bó miệng vết thương.
-----------++++------------
Kinh thành, phủ tướng quân.
Một chiếc xe ngựa giản dị dừng ở trước cửa phủ tướng quân, hai bên chỉ còn sót lại mười mấy người hộ vệ hộ tống.
“Phu nhân, tiểu công tử, chúng ta đã tới nơi” Bên ngoài xe ngựa, truyền đến âm thanh cung kính của Hoắc Uy.
Sở Ngọc Thiền nhẹ nhàng lên tiếng, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vén dèm xe lên, ôm lấy Tiểu Thiên Diễn bước ra, sau đó thong thả bước xuống xe ngựa.
“Oa, nương, phủ tướng quân thật là lớn” Tiểu Thiên Diễn một đường ủ rũ nhìn thấy khí thế uy nghiêm của phủ tướng quân, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức kinh ngạc cảm thán.
Sở Ngọc Thiền nhấp môi cười nhạt, nắm lấy tay nhi tử, đi theo sau Hoắc Uy bước vào phủ tướng quân.
Trên đường đi, chứng kiến toàn bộ kiến trúc xung quanh, phong cách thiết kế tuyệt đối lãnh ngạnh, lại nhớ đến tính cách của Lương Diệu Đình, ắt hẳn không khác gì so với những vị tướng quân khác.
“Phu nhân, đây là phòng của người cùng tiểu công tử, tướng quân đã cho hạ nhân thu xếp ổn thỏa rồi” Hoắc Uy đem mẫu tử hai người dẫn đến một căn phòng trong hậu viện nói: “Tướng quân hiện tại đang ở trong quân doanh, thuộc hạ đã cho người đi thông tri với tướng quân, phu nhân đi đường mệt nhọc, không ngại cùng tiểu công tử đi nghỉ trước đi”.
“Làm phiền Hoắc đội trưởng chiếu cố một đường” Sở Ngọc Thiền cúi đầu một cái tỏ vẻ cảm tạ.
Chờ Hoắc Uy rời đi, nàng liền cho người chuẩn bị nước ấm,cùng nhi tử cùng nhau tắm rửa, lát nữa còn phải gặp Lương Diệu Đình, làm sao có thể để một thân mệt nhọc được? Phải hảo hảo trang điểm mới đúng.
Thân thể này cũng mới hai mươi hai tuổi, nếu ở hiện đại cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học xong, tuy rằng đã sinh một nhi tử nhưng vẫn rất lung linh kiều diễm.
Sở Ngọc Thiền cho người chuẩn bị xiêm y của nàng cùng Tiểu Thiên Diễn, một thân áo gấm xanh lam váy dài cùng với đai lưng gấm trắng, phác họa lên toàn bộ phần eo thon nhỏ một tay có thể ôm trọn, trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên làm người cảm giác mới mẻ.
Mái tóc đen dài suôn mượt thướt tha trên bả vai, gương mặt thanh thuần mỹ lệ, mày đẹp thon dài tinh tế, đôi mắt biết nói long lanh mị hoặc, cánh mũi nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi căng mọng hấp dẫn.
Nếu dựa sát vào người nàng, có thể ngửi thấy một mùi u hương như ẩn như hiện.
“Nương, trên người của nương thật là thơm ~” Tiểu Thiên Diễn mái tóc ướt sũng nhào vào lòng mẫu thân làm nũng, nhăn nhăn cái mũi nhỏ, ở trong lòng nàng không ngừng hít ngửi.
Sở Ngọc Thiền vuốt nhẹ lưng nhi tử, buồn cười trêu ghẹo: “Thiên Diễn, mũi của con so với tiểu cẩu còn thính hơn?”.
“Nương, mũi của con so với tiểu cẩu còn lợi hại hơn nhiều” Tiểu Thiên Diễn có chút không rõ thâm ý trong lời nói của Sở Ngọc Thiền, cứ như vậy đem chính mình cùng tiểu cẩu so sánh, một bộ dạng vô cùng tự hào kiêu ngạo.
Sở Ngọc Thiền liền bị bộ dạng này của hắn chọc cười, hai mắt mỉm cười nhìn hắn: “Ân…. Con so với tiểu cẩu đương nhiên là lợi hại hơn rồi”.
“Cái gì so với tiểu cẩu lợi hại hơn?” Một đạo âm thanh hùng hậu thô to phóng khoáng từ bên ngoài cửa truyền vào.
Sở Ngọc Thiền cùng Lương Thiên Diễn đồng thời quay đầu lại, liền thấy một thân nhung trang cao một mét tám đang từ bên ngoài cửa đi về phía bọn họ.
Thân hình cao lớn vĩ ngạn, ngũ quan ngạnh lãng dương cương, mày kiếm nồng đậm anh đĩnh, hai mắt sắc bén tràn ngập hàn quang, đôi môi bạc mỏng gợi cảm, trên người một cỗ vạn phu khó địch, khí thế uy nghiêm.
Người nam nhân này hẳn là Lương Diệu Đình đi.
Sở Ngọc Thiền có chút chần chờ đứng dậy, cắn môi nhẹ kêu: “Tướng công?”.
Không ngoài dự liệu của nàng, Lương Diệu Đình so với 5 năm trước, tướng mạo có chút thay đổi, trên người nồng đậm khí thế khác người thường.
Lương Diệu Đình “Ân” một tiếng, ánh mắt sắc bén quét về phía hai người.
Mà Tiểu Thiên Diễn vội vàng từ trong lòng mẫu thân trượt xuống, chạy về phía Lương Diệu Đình, khuôn mặt nhỏ nhắn sùng bái kích động nói: “Phụ thân, con là Thiên Diễn, nhi tử của người, phụ thân có nhớ con không? Nương nói con vừa mới sinh ra, người liền đặt tên này cho con”.
Sở Ngọc Thiền ngầm cấp cho nhi tử một cái tán thưởng, với chiêu thức này của Lương Thiên Diễn, nháy mắt đem một nhà chia cách 5 năm kéo lại gần.
Quả nhiên, vừa nhìn thấy Tiểu Thiên Diễn, Lương Diệu Đình hai mắt sắc bén nháy mắt một cái liền nhu hòa, cả người hơi cúi xuống đem nhi tử ôm lên, trên mặt lộ ra tươi cười thật lòng: “Đương nhiên là nhớ rõ, phụ thân như thế nào lại không nhớ rõ Thiên Diễn, con vừa mới sinh ra, nho nhỏ một đoàn, hiện giờ đã lớn như vậy rồi”.