Từ sau ngày cùng Lý Thần Phương ăn cơm tối, quan hệ giữa hai người rõ ràng đã tiến triển hơn một bậc, ở trường học thường xuyên ra ra vào vào cùng nhau với thân phận là đồng nghiệp, nhưng mà Thẩm Thanh Hàm vẫn cảm giác được Lý Thần Phương đối với cô so với trước kia để ý hơn nhiều.
Đối mặt với các lão sư cùng với một số học sinh trong trường bát quát, hai người đương nhiên là đều im lặng không giải thích, ngược lại càng làm cho những người khác cảm thấy giữa hai người có gian tình.
Mặc kệ người ngoài bát quái như thế nào, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, Thẩm Thanh Hàm cũng đã hoàn thành ba tháng thực tập.
Trải qua sự khảo sát của ban lãnh đạo nhà trường cùng các vị lão sư khác, đều cho rằng cô đủ khả năng để tiếp tục nhậm chức, Thẩm Thanh Hàm nhịn không được cao hứng, bởi vì cô đã vì công việc này mà tốn không biết bao nhiêu khổ tâm.
Cầm văn kiện chính thức đi đến văn phòng hiệu trưởng, văn kiện này chỉ cần được hiệu trưởng ký tên liền sẽ trở thành văn kiện có hiệu lực.
Lạc Quyến tiếp nhận văn kiện mà Thẩm Thanh Hàm đưa cho, tùy ý nhìn vài cái, rồi mới hạ bút ký tên, sau đó đem văn kiện đưa lại cho Thẩm Thanh Hàm, mắt phượng dài hẹp mang theo một tia thâm ý khác thường, cười cười nói: “Lý Thần Phương là bạn trai của Thẩm lão sư sao?“.
Câu hỏi ngắn gọn dứt khoát làm cho Thẩm Thanh Hàm sửng sốt, cô không nghĩ tới vị hiệu trưởng thoạt nhìn ưu nhã hòa khí này cũng sẽ quan tâm đến mấy vấn đề bát quái trong trường.
“Hiện tại còn chưa phải” Cô tiếp nhận văn kiện, mỉm cười ngọt ngào, hiện tại còn chưa phải, sau này cũng sẽ không phải.
Nhưng lời này chuyển đến bên tai Lạc Quyến lại biến thành: Hiện tại còn chưa phải, sau này liền sẽ phải.
Hắn nhìn đối phương điềm mỹ tươi cười, cảm xúc hắc ám ở trong lồng ngực ngày một lan tràn, trên mặt vẫn duy trì tươi cười ôn hòa nho nhã như mọi khi.
“Như thế, vậy chúc mừng Thẩm lão sư” Thanh âm nhẹ nhàng hư vô mờ mịt, nếu nghe kỹ, giọng nói ấy giống như đang cất giấu vài phần áp lực, chỉ là Thẩm Thanh Hàm cũng không có tâm tư nào để ý đến những vấn đề này.
Nghe thấy những lời này của Lạc Quyến, cô biết rằng hắn đã hiểu lầm, tuy nhiên cô lại không có ý định giải thích cho hắn biết, nhiều lời cũng vô ích, cô cùng Lạc Quyến cũng không có quan hệ gì, cho nên sau khi làm xong thủ tục, cô liền mỉm cười cáo từ.
Cô vừa rời khỏi, trong văn phòng hiệu trưởng rộng lớn chỉ còn lại một mình Lạc Quyến dựa vào ghế da, hắn giơ tay đỡ lấy trán, ngón tay thon dài che lấp con ngươi mù mịt bão tố, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Thật lâu sau đó hắn mới thấp giọng bật cười, nhưng mà dù có thấp giọng bật cười thì ở trong căn phòng rộng lớn này vẫn văng vẳng không thôi, lộ ra mười phần quỷ dị.
Một khi hắn đã nhìn trúng người nào, hắn sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để có được người đó.
Đáng tiếc Thẩm Thanh Hàm đối với chuyện này lại không biết gì cả, làm cho sau này cô hối hận đến mức xanh cả ruột.
Trời vừa chạng vạng tối, Thẩm Thanh Hàm vẫn ngồi một mình trong văn phòng giáo viên để chấm bài thi, các vị lão sư khác đều đã tan tầm hết rồi.
Bên ngoài mưa to nặng hạt, không gian xung quanh trở nên thập phần đáng sợ, những hạt mưa rơi đánh vào cửa kính tạo nên những tiếng bộp bộp, những âm thanh va chạm làm cho cô cảm thấy có một chút bực bội.
Mẹ Lý Thần Phương phải nằm viện, hai ngày nay hắn đã không đi làm rồi, bởi vì hai ngày nay cô giúp Lý Thần Phương lên lớp cho nên cũng không có thời gian để đi thăm mẹ Lý Thần Phương.
Bất quá cô vẫn không quên nhờ các đồng nghiệp rảnh rỗi khác, cầm hộ một chút đồ vật đưa đến bệnh viện tỏ lòng thành ý, nếu không mọi ấn tượng của cô trong lòng Lý Thần Phương chỉ sợ sẽ giảm đi không ít.
Thẩm Thanh Hàm chấm xong bài thi cuối cùng, bên ngoài, trời cũng đã hoàn toàn tối đen, thế nhưng mưa vẫn còn chưa ngớt, đánh bộp bộp vào cửa kính làm cho cô có chút bất an.
Cô vươn vai xoay đều các khớp bả vai cùng cổ, trong lúc lơ đãng nhìn ra phía cửa văn phòng, không biết từ khi nào, ngoài cửa đã xuất hiện một bóng hình, làm cho cô vô cùng khiếp sợ, trong miệng không cấm được hét lớn, bút trong tay cũng rơi xuống nền nhà.
“A, Hiệu trưởng, anh như thế nào lại ở đây?” Thẩm Thanh Hàm từ trong kinh hách lấy lại tinh thần, thấy rõ bóng người ở ngoài cửa, thế nhưng lại là Lạc Quyến.
Sao bây giờ hắn vẫn còn chưa tan tầm? Có lẽ do ánh đèn trong văn phòng không đủ sáng cho nên cô cảm thấy có một chút âm u.
Lạc Quyến từ bên ngoài cửa bước lại gần, thân ảnh thon dài hoàn toàn đứng ở trước mặt Thẩm Thanh Hàm, ngay sau đó liền vang lên giọng nói ôn hòa từ tính: “Không có việc gì? Hôm nay có một chút việc cần phải xử lý, cho nên hiện tại vẫn chưa tan tầm. Nhìn văn phòng này vẫn còn ánh đèn, cho nên liền tới đây nhìn xem, không nghĩ tới lại dọa sợ Thẩm lão sư, thật ngại ngùng“.
“Không, không có việc gì.” Thẩm Thanh Hàm trong lòng có chút sợ hãi lắc đầu, ngồi xổm xuống nhặt chiếc bút rơi trên mặt đất, cô vừa đứng dậy, ngẩng đầu lên liền đối diện với mắt phượng dài hẹp của Lạc Quyến.
Cô sửng sốt, đôi mắt kia vốn là ôn hòa, nhưng bây giờ cư nhiên lại lộ ra một tia dục vọng chiếm hữu.
Thẩm Thanh Hàm bất an cúi đầu né tránh, không biết vì cái gì, trong lòng có chút hoảng loảng, cô vội vàng thu dọn bài thi.
“Sao vậy? Vì cái gì không dám nhìn tôi?” Một bàn tay bỗng nhiên bắt lấy cổ tay cô, các ngón tay thon dài thập phần xinh đẹp, khớp xương rõ ràng dùng sức giữ lấy tay cô, Thẩm Thanh Hàm giãy giụa vài cái cũng không hất ra được.
“Anh buông tôi ra” Cô hoảng hốt dùng một tay khác kéo tay Lạc Quyến ra, chỉ tiếc lại bị đối phương đem cả hai tay bắt lấy.
Cách bàn làm việc, Lạc Quyến giữ lấy hai tay Thẩm Thanh Hàm, đem cả người cô kéo về phía trước, sắc mặt âm trầm, ánh mắt vốn nhu hoà chỉ còn lại là tối tăm đáng sợ, tràn ngập dục vọng chiếm hữu.