Công Lược Tính Phúc

Chương 100: Chương 100: TG6 công lược hầu gia tàn nhẫn 12




Hàn Thần An là tên mà Tống Y Nhân đặt cho hài tử, ngụ ý cũng rất đơn giản, đơn giản là đứa nhỏ này sinh ra vào lúc rạng sáng, nàng hy vọng đứa nhỏ có thể bình bình an an mà lớn lên.

Hàn Viêm gật đầu ngầm đồng ý, ngày hôm sau liền đem tên đứa nhỏ viết vào gia phả, ai bảo hắn là hầu gia, hắn nói một câu, ai dám từ chối?

Đối với chuyện này, Tống Y Nhân hoàn toàn không biết.

Sau khi hết thời gian ở cữ, Hàn Viêm liền gấp gáp chuẩn bị hôn sự, ý tứ của hẵn rõ ràng là chờ đến khi hài tử đầy năm liền không thể quang minh chính đại, cho nên hắn muốn dùng hôn lễ để bồi thường nàng.

Ngày thành thân quả thực náo nhiệt, nói là thập lý hồng trang* cũng không quá.

*Thập lý hồng trang: là một loại hôn tục ở huyện Ninh Hải tỉnh Chiết Giang (phía đông tỉnh Chiết Giang), diễn ra khi con gái về nhà chồng, đồ cưới đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu dụng cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm.... Năm 2008, hôn tục này được xếp vào Di sản văn hóa phi vật thể cấp quốc gia của Trung Quốc. Tóm lại hôn sự này vô cùng long trọng xa hoa lộng lẫy, nếu bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì có thể lên google tìm kiếm tư liệu về loại hôn tục này.

Chỉ là có một số người nghị luận bàn tán, nói rằng kế mẫu vừa qua đời, chưa quá nửa năm, liền tổ chức hỉ sự long trọng như vậy, thật đúng là bất hiếu.

Thời điểm bái đường, Hàn Viêm vẫn luôn duy trì thần sắc lạnh lùng nhưng ánh mắt lại thập phần vui sướng tràn ngập mật ý nhìn tân nương tử.

Có người đố kỵ với Tống Y Nhân có vận số tốt, có thể lọt vào mắt xanh của Lăng An Hầu, tổ chức một hôn lễ long trọng như vậy, làm cho vài vị quý phụ khác xem mà đỏ mắt, thầm hận nữ nhân gả cho Lăng An Hầu không phải là nữ nhi nhà mình.

Hôn lễ hoàn thành,tân phòng ngăn cách mọi ánh mắt thăm dò tò mò của người ngoài, Tống Y Nhân mới an tâm bình tĩnh trở lại.

Đến khi ánh nén sáng trưng, Hàn Viêm mới cự tuyệt những người kính rượu đi về phía tân phòng.

Lòng tràn đầy vui sướng lại gần tân phòng, nghe được tiếng khóc nháo của hài tử từ bên trong vọng ra, khuôn mặt tuấn mỹ không cấm được nhiễm một tia bất đắc dĩ.

Hàn Viêm cơ hồ đã cấm dục gần một năm, hắn thật vất vả để ngóng trông đêm động phòng hoa chúc ngày hôm nay, không nghĩ tới lại bị nhi tử của mình phá hỏng toàn bộ.

Đẩy cửa ra, nhìn qua bình phong uyên ương thêu bằng chỉ vàng, Hàn Viêm nhìn thấy một màn làm tâm hắn ngo ngoe rục rịch.

Tân nương tử xinh đẹp trong bộ hỉ phục, trang sức trên người đều đã bị cởi bỏ, son phấn trên mặt cũng đã được tẩy rửa, hỉ phục đỏ rực lỏng lẻo lộ ra vai ngọc trắng ngần, tóc đen dài mượt hơi rối rũ trên bả vai, hắc bạch đối lập tương phản làm nổi bật nhau.

Còn có hai gò bồng đào đầy đặn tuyết trắng nửa lộ nửa ẩn, từ ngày sinh hạ hài tử, so với trước đó, to lớn hơn nhiều.

Tống Y Nhân trong lòng ôm Tiểu Thần An mới được hơn một tháng tuổi, tự uy hắn uống sữa, trên mặt tràn ngập ôn nhu dịu dàng, hoàn toàn khác với trước kia, nhìn một màn này, Hàn Viêm cũng không rõ tâm tình của chính mình.

Trong tân phòng vang lên tiếng hài tử bú sữa, Hàn Viêm đi lại gần, ngồi bên cạnh Tống Y Nhân, nhìn bộ dáng ăn ngon lành của nhi tử mình.

Hắn cầm lòng không được duỗi tay về phía gò bồng đào còn lại, trơn mềm đầy đặn, mềm mại co nhãn làm hắn yêu thích không muốn buông, bàn tay to có ý đồ khiêu khích, bắt đầu vuốt ve xoa nắn.

“Chàng làm gì vậy, thiếp còn phải uy Thần An ăn” Tống Y Nhân hơi hơi nghiêng đầu né tránh, cả mặt đỏ ửng như máu, hai tay nàng còn đang ôm hài tử a.

Hàn Viêm một tay ôm lấy eo nàng, một tay bảo vệ Tiểu Thần An đang bú sữa, trực tiếp cúi đầu ngậm ngấy tiểu anh đào ương ngạnh còn lại, đầu lưỡi cuốn lấy, dùng sức hút một cái, một dòng sữa thơm ngon lập tức bị hắn hút vào trong miệng.

Tống Y Nhân bị lực hút mãnh liệt kích thích “Ưm” một tiếng, cảm giác khác hoàn toàn so với lực đạo của hài tử làm cho bụng nhỏ nổi lên một cỗ khoái cảm quen thuộc, mật dịch bắt đầu trào ra khỏi hoa huyệt.

Lực liếm mút của Hàn Viêm càng ngày càng mạnh, khoái cảm cũng càng ngày càng mãnh liệt, đúng lúc này, hài tử trong lòng bỗng rầm rì một tiếng, phun tiểu hồng đào ướt át ra, sau đó chép chép miệng, vẻ mặt thỏa mãn buồn ngủ.

Tống Y Nhân vẫn luôn chú ý Tiểu Thần An, khẽ đẩy Hàn Viêm ra, nói: “Thần An buồn ngủ“.

“Kia thực tốt a” Hàn Viêm ngẩng đầu lên, ánh mặt hàm chứa một tia nguy hiểm.

Tống Y Nhân cả người run run, không biết nghĩ tới cái gì, lảng tránh ánh mắt như lang như hổ của hắn, giọng nói hơi ấp úng: “Thiếp muốn bồi Thần An ngủ“.

Hàn Viêm nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ ngon trong lòng nàng, nói: “Nàng xem, Thần An đã ngủ rồi, để ta đem hắn tới chỗ bà vú“.

Tống Y Nhân còn chưa kịp phản bác, Hàn Viêm đã ôm hài tử đi ra ngoài.

Nàng bất đắc dĩ kéo áo lên, nghĩ đến sự tính sắp phát sinh, trong lòng không cấm được có chút khẩn trương, phương diện này Hàn Viêm thường làm rất lâu, mỗi một lần đều làm cho nàng khóc lóc cầu xin mới thôi, cho nên lần này......

Hàn Viêm thực mau trở về, hắn gấp đến mức chờ không nổi, vội vàng đóng cửa lại, ngồi bên cạnh Tống Y Nhân, chăm chú nhìn mặt nàng, nhưng mà Tống Y Nhân vẫn luôn trốn tránh, không dám nhìn vào Hàn Viêm.

Hắn ôm lấy vòng eo của nàng, làm thân thể hai người kề sát nhau.

Tống Y Nhân không được tự nhiên nhìn hắn, thân thể hai người bởi vì kề sát mà nhóm lên dục hỏa, ánh mắt của đối phương lại quá mức nóng bỏng, nàng cảm thấy chính mình sẽ bị dục hỏa của hắn thiêu đốt thành tro.

Hàn Viêm bắt đầu hôn lên mặt nàng, từng nụ hôn nhỏ nhặn vụn vặn từ ấn đường rồi kéo xuống khóe môi, rồi lại chậm rãi biến thành thô bạo đầy tính xâm lược.

Hai người chậm rãi ngã xuống giường, hỉ phục đỏ rực từng kiện từng kiện bị ném xuống dưới chân, thực mau trên người Tống Y Nhân chỉ còn lại một chiếc yếm đỏ cùng một chiếc quần trắng bên trong.

Hàn Viêm tách hai chân nàng ra, ngón tay thô to vuốt ve khu vực cấm địa, cách quần mỏng manh bắt đầu ma sát cánh hoa.

Tống Y Nhân thanh âm kiều diễm hừ nhẹ một tiếng, hoa huyệt mẫn cảm càng ngày càng ướt, đến khi cảm thấy hoa huyệt đã đủ ướt, Hàn Viêm liềm đem quần trong của Tống Y Nhân cởi xuống, đem hai chân trắng nõn thon dài tách ra, toàn bộ hoa viên đều bại lộ ngay trước mắt hắn.

Tống Y Nhân cảm nhận được ánh mắt nỏng bỏng, trong lòng hiện lên một cỗ thẹn thùng, muốn kẹp chặt hai chân lại lại bị Hàn Viêm cưỡng chế, không thể động đậy.

Nhìn thấy tiểu huyệt căng thẳng co rút, thậm chí còn chảy ra mật dịch trong suốt, làm cho Hàn Viêm nhịn không được, cúi đầu xuống dùng đầu lưỡi liếm mút, làm cho Tống Y Nhân rùng mình một cái.

“Đừng...... Không cần......” Tống Y Nhân khẩn cầu, vật thể ấm áp chạm vào cánh hoa, nàng đương nhiên biết đó là cái gì.

Hàn Viêm làm như không nghe thấy, tiếp tục vươn đầu lưỡi ra liếm mút cửa huyệt chật hẹp.

“Ô...... Không...... Không cần liếm chỗ đó a......” Bị một màn kích thích mãnh liệt làm cho nàng chịu không nổi, khóc lóc cầu xin.

Hàn Viêm dứt khoát dùng cả lưỡi cùng môi, cẩn thận liếm láp, dùng sức liếm mút tiểu huyệt, ngay cả tiểu trân châu ương ngạnh cũng không buông tha, dùng đầu lưỡi ấm nóng liếm mút.

“A...... Nga không...... Ô a...... Không cần......” Tống Y Nhân cả người không ngừng co rút, hoa huyệt run rẩy trào ra một cỗ mật dịch trong suốt, nàng bị đầu lưỡi của hắn làm cho cao trào, toàn bộ mật dịch trào ra đều bị hắn nuốt hết.

Hàn Viêm cởi bỏ quần áo dư thừa trên người, dưới thân nam căn thô to dữ tợn cứng rắn như thiết.

Hắn nhịn không được, đem nam căn đặt vào cửa huyệt ướt át, bắt đầu chậm rãi ra vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.