Ánh nến mỏng manh, châu liên buông xuống.
Phòng ốc xa hoa tinh xảo, ẩn ẩn tiếng nước ồn ào, thanh âm rên rỉ kiều mị cùng với tiếng thở dốc.
Một bức bình phong mẫu đơn được thêu bằng chỉ bạc trên tơ vàng, ngăn cách một màn nồng đậm xuân sắc bên trong.
Sau bức bình phong là một bể tắm rộng lớn được xây bằng đá cẩm thạch trắng, lượn lờ sương khói mờ ảo làm nổi bật lên nét lung linh ái muội.
Bên trong bể tắm, một nữ tử cả người trần trụi kiều diễm vô lực ghé vào thành bể, ba ngàn sợi tóc đen mượt ướt đẫm tán loạn ở sau lưng, thân thể trắng nõn so với đá cẩm thạch còn trắng hơn.
Kia kiều diễm như hoa như nguyệt lại tựa như thống khổ, tựa như vui sướng, gắt gao nhắm chặt hai mắt, cánh bướm rung rinh, từng tiếng từng tiếng đè nén áp lực mà kêu rên, thanh âm rên rỉ kiều diễm bật ra khỏi cánh môi đỏ mọng ướt át.
Một nam tử dáng người đĩnh đạt cường tráng, da thịt một màu mạch nha, đứng ở đằng sau nữ tử, kề sát vào thân thể trần trụi của nàng, tách hai chân thon dài trắng nõn của nàng ra, dưới thân cự vật đỏ tím thô to dữ tợn hung hăng va chạm hoa huyệt phấn nộn ướt át, mỗi một lần thâm nhập đều mạnh mẽ dứt khoát, bởi vì bị dòng nước ngăn cản cho nên nam nhân càng thêm dùng sức, tựa như muốn xỏ xuyên nàng.
Thân thể va chạm tạo nên những tiếng “Bạch bạch” kết hợp cùng với tiếng nước ồn ào, vang vọng khắp gian phòng, làm cho Tống Y Nhân có một loại ảo giác sẽ bị người phát hiện, thế nhưng nam nhân ở phía sau lại liều sống thiếu chết liều mạng va chạm, hoa huyệt tê mỏi không thôi bị côn thịt hung hăng thọc vào rút ra, trước ngực hai gò bồng đào no đủ cũng bị hai bàn tay của nam nhân bắt lấy, dùng sức vuốt ve nhào nặn.
“Nga, mới một tháng không gặp, mẫu thượng đại nhân cư nhiên đói khát như vậy, dưới thân cái miệng nhỏ vẫn luôn cắn côn thịt của hài nhi không bỏ, thật chặt a, nếu bị hài nhi thao hỏng, về sau phải làm sao bây giờ?” Nam nhân khuôn mặt tuấn tú nói nhỏ bên tai Tống Y Nhân, ánh mắt hung ác nham hiểm bởi vì dục vọng mà trở nên âm u tối tăm, hắn nhanh chóng kích động phần hông, dưới thân côn thịt ác ý từ nhiều góc độ va chạm mọi góc cạnh của hoa huyệt.
“Ân ân ~ a a…… Đừng như vậy…… Nhẹ chút…… Ân a ~” Tống Y Nhân rốt cuộc nhịn không được rên rỉ thành tiếng, nàng mở to hai mắt mông lung, quay đầu lại, biểu tình cầu xin nhìn nam nhân đang hung hăng thọc vào rút ra trên người nàng.
“Như thế nào? Mới thế mà đã không chịu được? Mẫu thượng đại nhân thật đúng là trước sau vô dụng” Trên mặt nam nhân xuất hiện một tia trào phúng thế nhưng côn thịt thô dài ở dưới thân lại không hề chậm trễ, ngược lại còn nhanh hơn, ở bên trong hoa huyệt hung hăng thọc rút.
“A ân… A a……” Tống Y Nhân khó nén được tràn ra những tiếng rên rỉ, dưới thân truyền đến từng trận khoái cảm, từ bên trong hoa huyệt trào ra một cỗ mật dịch hòa quyện vào làn nước ấm.
“A a a……” Côn thịt ở bên trong hoa huyệt thọc vào rút ra mấy trăm cái, rốt cuộc cuối cùng cũng đem mầm mống phun ra. Thân thể trẵng nõn không ngừng run rẩy, hoa huyệt hung hăng co rút, gắt gao cắt nuốt côn thịt, một cỗ mật dịch trong suốt từ trong hoa huyệt trào ra, Tống Y Nhân cả người xơ lụi ghé vào thành bể tắm, trong mắt một mảnh thất thần, rốt cuộc cũng đã kết thúc.
Nam nhân ở phía sau rút côn thịt mềm nhũn ra, một cỗ chất lỏng màu trắng từ bên trong hoa huyệt chảy ra, tạo thành một một lớp phù phiêu trên mặt nước, nam nhân đem Tống Y Nhân ôm vào trong ngực, ngón tay thon dài vói vào bên trong hoa huyệt kéo hỗn hợp tinh mật dịch ra.
“Ân……” Tống Y Nhân nhịn không được thở dốc, lòng ngón tay có chút thô ráp lơ đãng ma sát vách thịt non mềm, hoa huyệt cầm lòng không được trào ra một cỗ mật dịch, cả tiểu huyệt không ngừng co rút, gắt gao kẹp chặt hai ngón tay.
Nam nhân thấy vậy, thấp giọng cười nhẹ, nhét thêm một ngón tay khác vào bên trong hoa huyệt, đưa đẩy qua lại vài cái đã làm cho Tống Y Nhân cả người vô lực kiều suyễn ghé vào lồng ngực hắn, mà bên trong hoa huyệt lại trào ra một cỗ mật dịch, cọ rửa vách thịt bên trong.
Cảm thụ được bên trong một vòng ướt át mới, cự vật dưới thân nam nhân lại ngẩng cao đầu, hắn rút ngón tay ra, đem tiểu nhân nhi trong lòng bế lên,bước ra khỏi bể tắm, thân thể cường tráng mạnh mẽ ôm lấy Tống Y Nhân tựa như đang ôm một con búp bê, dưới thân cự vật thẳng đứng dữ tợn nhún nhảy.
Hắn không một chút thương hoa tiếc ngọc, đem Tống Y Nhân ném lên giường, sau đó lập tức cúi người đè ép, tách hai chân non mềm của nàng ra, côn thịt thô dài nhắm thẳng cửa huyệt, không màng ánh mắt cầu xin của Tống Y Nhân, động thân một cái, lại một lần nữa xâm chiếm nàng.
Phía trước lại bị lực độ cường hãn va chạm, thân thể Tống Y Nhân theo động tác va chạm của hắn mà đong đưa, nàng cảm thấy cả người dừng như sắp hỏng, trong miệng lại phát ra thanh âm vô thức, nho nhỏ rên rỉ.
Tống Y Nhân nhỏ giọng vụn vặt cầu xin: “Ân a…… Từ bỏ…… Ân ân a a ~ nhẹ một chút…… Ô a…… Không cần……”
Cho dù kịch liệt thân mật như thế nào thì ánh mắt của nam nhân dừng trên nàng từ đầu đến cuối vẫn chỉ là hung ác nham hiểm cùng bình tĩnh, hắn nhìn Tống Y Nhân khóc lóc xin tha mà cười lạnh: “Mẫu thượng đại nhân quả thật không hổ danh là mỹ nhân xứ Vân Châu, nếu không phải người làm bộ làm tịch để cho nam nhân đùa bỡ, chỉ sợ người đã sớm bị tuẫn táng cùng với phụ thân không phúc khí của ta. Nếu không phải vì khuôn mặt này, chỉ sở phụ thân sắc quỷ đầu thai kia của ta cũng không cưới người”.
Nam nhân vừa nói vừa không ngừng ra vào, làm cho Tống Y Nhân nhiều lần khóc lóc xin tha, nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của chính mình, nàng không cấm được một cỗ bi thương.
Nhìn nàng như vậy, nam nhân khóe miệng ác ý cong cong, dưới thân côn thịt cũng ác ý mạnh mẽ đụng vào hoa tâm: “Chỉ đáng tiếc, hắn không có phúc khí, còn chưa được cùng người viên phòng liền đã thăng thiên, suýt nữa hại mẫu thượng đại nhân, một thân xử nữ phải tuẫn táng theo”.
Nam nhân càng nói, Tống Y Nhân lại càng bi thương, thẳng đến khi hóa thành một mảnh mơ hồ không thấy đáy, bất lực tuyệt vọng bật khóc, nàng vốn là một nữ nhi được sủng ái, lại biến thành mẹ kế của người nam nhân này, lại cùng hắn có quan hệ xác thịt cấm luyến.
Rất nhiều lần nàng từng có ý niệm, nhưng lại bị người nam nhân này uy hiếp, đem tính mạng cả nhà nàng ra làm trò đùa, nếu nàng chết, cả nhà nàng sẽ phải bồi theo nàng.
Vốn đối với nhân sinh tuyệt vọng, nhưng chỉ vì không dám đẩy cả nhà mình vào chỗ chết, cho nên nàng mới cố gắng kéo dài hơi tàn, trở thành thú tiêu khiển cho hắn.
Đến gần sáng trong phòng mới trở nên an tĩnh.
Nam nhân đứng ở mép giường, nhìm chằm chằm vào nữ nhân tuyệt sắc đang hôn mê bất tỉnh, kia cả người trần trụi trắng nõn đắp trên người một chiếc chăn gấm, lộ ra vai ngọc cùng xương quai xanh tinh xảo, tràn đầy dấu vết xanh tím ái muội.
Nam nhân tự mặc quần áo vào, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt, ánh mắc hung ác nham hiểm, hắn sải bước bước ra khỏi phòng, bên ngoài sớm đã có hạ nhân chờ đợi, lập tức cầm đèn lồng dẫn đường.