Bạch Mi đại sư sâu kín thở dài, bỗng nhiên đối với Hàn Viêm nói: “Còn thỉnh thí chủ tự giải quyết cho tốt.”.
Sau khi nói xong, lập tức xoay người rời đi.
Đối với lời nói của Bạch Mi đại sư, Hàn Viêm trong lòng thầm chửi chó má, tự giải quyết cho tốt? Hắn làm việc, từ khi nào đến phiên người khác xen vào?.
Chỉ là nhìn thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của Tống Y Nhân, Hàn Viêm không thể không nhíu mày, lão hòa thượng kia đã nói gì với nàng?.
Tống Y Nhân vẫn duy trì bộ dáng này từ chùa Thanh Phong cho đến khi về đến hầu phủ.
Hàn Viêm đối với bộ dáng này của Tống Y Nhân cảm thấy không vui, nội tâm so với Tống Y Nhân càng rối rắm hơn nhiều, hắn ý đồ muốn kích thích nàng, muốn chọc giận nàng, nhưng chỉ nhận lại một đôi mắt bi thương.
Nhìn ánh mắt này, Hàn Viêm bỗng nhiên cảm thấy khủng hoảng, trong lòng không ngăn được dâng lên một cỗ chua chát, đau đớn vô cùng, cả người né tránh, rời khỏi phòng của Tống Y Nhân.
Đêm khuya, thư phòng.
Hàn Viêm khoanh tay đứng trước thư án, khuôn mặt tuấn mỹ trầm ổn vô cùng, đôi con ngươi đen nhánh thâm trầm sâu thẳm, làm cho người ngoài không thể nhìn ra tâm tư của hắn, ở phía sau hắn, một hắc y nhân đang quỳ, cả người một màu đen tuyền hòa mình vào bóng tối.
“Ảnh Lưu, ngươi đi tra một chút, hôm nay lão hòa thượng kia nói vì với nàng” Trầm thấp phát ra mệnh lệnh.
Hắc y nhân ở phía sau hơi hơi cúi đầu, nháy mắt liền biến mất.
Hàn Viêm ánh mắt u ám không thấy đáy nhìn chằm chằm vào bức họa họa mỹ nhân treo trên tường, hắn có thể khẳng định, Tống Y Nhân trở nên như vậy tuyệt đối là do lão hòa thượng kia, hắn không cho phép nàng xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì.
Muốn thoát ly khỏi khống chế của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép.
Từ trong miệng Ảnh Lưu biết được đoạn đối thoại kia, Hàn Viêm tay chợt nắm chặt, ngữ khí bình tĩnh phân phó: “Ngươi lui xuống đi”.
Hắc y nhân một lần nữa lại biến mất.
Trên mu bàn tay của Hàn Viêm nổi lên toàn bộ gân xanh, điều này chứng minh nội tâm hắn không hề bình tĩnh, giờ phút này trong lòng hắn không ngừng nổi lên sóng gió.
Chỉ một câu nói ngắn ngủi, hắn liền minh bạch toàn bộ nội tình, Tống Y Nhân ….. sẽ chết.
Hắn vốn tưởng rằng, sau ba năm, nàng sẽ thông suốt nhìn nhận mối quan hệ giữa hắn và nàng.
Chỉ là hắn không nghĩ tới….Sau ba năm, nàng thế nhưng vẫn như trước, liền chán ghét hắn? Chán ghét đến mức vứt bỏ tính mạng để rời xa hắn?.
Nghĩ đến điều này, tâm Hàn Viêm liền ẩn ẩn đau.
Mọi chuyện xem như hắn tự làm tự chịu.
Hắn đi ra khỏi thư phòng, cho hạ nhân theo sau lui xuống, bất tri bất giác đi đến sương phòng của Tống Y Nhân.
Ngồi trên mép giường, nhìn khuôn mặt ngủ say, gắt gao nhíu chặt hai mày.
Hàn Viêm duỗi tay ra, muốn vuốt nhẹ ấn đường của nàng, nhưng đến khi tay hắn chạm vào trán nàng, Tống Y Nhân như bị kinh hách, phát ra tiếng nói mê man, bên trong hàm chứa cảm xúc.
Bàn tay giật lại, cứ như vậy dừng ở giữa không trung, hắn chỉ mới chạm vào nàng một chút, nàng liền kinh sợ đến vậy. Có lẽ ở trong mộng của nàng, cũng đều là hắn, đều là ác mộng của nàng?.
Hàn Viêm tự giễu muốn cười, lại phát hiện chính mình cười không nổi, một chút thương tổn liền không thể bù đắp, cũng không thể vãn hồi, cho nên hắn đành phải đâm lao thì phải theo lao.
Giữa hắn và nàng, chỉ có thể là nghiệt duyên.
Lúc trước không may bị thương, được một vị tiểu cô nương mười bốn tuổi cứu sống, từ đó về sau, trong lòng hắn chỉ có một mình nàng.
Chỉ là một lần gặp mặt, không cách nào có thể lưu lại dấu vết trong lòng nàng.
Sau nàng, vì tiền đồ của hầu phủ, hắn phải đi tòng quân, vốn định sau này hồi hương hướng tới phụ mẫu nàng cầu hôn, lại không nghĩ tới lại nhận được tin tức phụ thân hắn qua đời.
Đối với vị phụ thân trên danh nghĩa này, Hàn Viêm chỉ cảm tạ một điều duy nhất, nhiều năm như vậy, hắn là nhi tử duy nhất của phụ thân hắn, là người thừa kế duy nhất của hầu phủ, không cần cùng thân huynh đệ tranh đoạt.
Chỉ là không nghĩ tới, ngày hồi phủ, thấy Tống Y Nhân một thân áo cưới màu đỏ, mỹ mạo đứng trước mặt hắn, khó trách phụ thân hắn đã một đống tuổi như vậy rồi mà không màng thanh danh cưới nàng.
Lúc đấy, hắn cũng không rõ chính mình đang phẫn nộ hay đang thương tâm, hay là chán ghét?.
Nhưng ngay sau đó hắn liền khẳng định, hắn hận.
Hắn hận phụ thân hắn cưới nữ nhân ngày nhớ đêm mong của hắn, hắn hận nàng không phải là thê tử của hắn, hắn càng hận chính mình, vì cái gì không về sớm một chút?.
Nhưng mà hắn lại cảm thấy may mắn, may mắn vì phụ thân của hắn đã chết, thật quá tốt, nàng vẫn là của hắn, chẳng sợ….. mọi thứ này nọ.