【 Hệ thống: Cậu nói gì cơ? 】
Ôn Trĩ Sơ: “... Tao bảo mày là tinh linh nhỏ.”
【 Hệ thống: Không nghĩ tới vừa mới gặp mà tôi đã để lại ấn tượng tốt như vậy trong lòng cậu, vậy tôi đây tên là Thiên Miêu Tinh Linh. 】
Ôn Trĩ Sơ:...
Ôn Trĩ Sơ bị ép chấp nhận hiện thực rồi ngồi trên sô pha trong chốc lát, nhưng cũng may là ít nhất cậu còn có chỗ ở.
Quét tầm mắt quanh nhà, liếc mắt một cái nhìn thấy bàn ghế lộn xộn hết cả, cậu đứng dậy định đầu tiên dọn phòng một chút, không thì nơi để chân cũng không có.
Ôn Trĩ Sơ dạo một vòng quanh phòng, mong rằng tìm được dụng cụ vệ sinh, nhưng cuối cùng chỉ tìm được một cái cọ bồn cầu.
【 Hệ thống: Thiếu niên, cậu tính làm gì á? 】
Ôn Trĩ Sơ vén tay áo, “Quét dọn vệ sinh.”
【 Hệ thống: Tôi có thể giúp nè, chỉ cần ngay bây giờ cậu hoàn thành nhiệm vụ vai phản diện đầu tiên. 】
Nhìn cọ bồn cầu trong tay, Ôn Trĩ Sơ mím môi, hiển nhiên có chút lay động, tuy rằng cậu không phải chưa từng làm việc nhà, nhưng căn nhà này thật sự không khác gì bãi rác.
Cậu bối rối trong chốc lát, “Nhiệm vụ như thế nào?”
【 Hệ thống: Nhiệm vụ vai phản diện 1, vứt rác trước cửa nhà hàng xóm, nhiệm vụ hoàn thành tăng 1% giá trị vai phản diện, khen thưởng phòng ở sạch sẽ. 】
Vẻ mặt Ôn Trĩ Sơ chết lặng.
【 Hệ thống: Nhiệm vụ đầu tiên nhìn chung sẽ có ưu đãi, nội dung đơn giản, nếu thất bại cũng không bị trừ tiền, thiếu niên tôi tin tưởng cậu. 】
Nhưng hệ thống vừa dứt lời, đã nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ cầm cọ bồn cầu làm nên chuyện.
【 Hệ thống: Aiya! Cậu đang làm gì đấy. 】
Ôn Trĩ Sơ: “Vừa rồi đột nhiên ngộ ra một đạo lý.”
【 Hệ thống: Đạo lý nào? 】
Ôn Trĩ Sơ: “Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình.”
【 Hệ thống: Tôi không phải người. 】
Ôn Trĩ Sơ: “...Tao không làm nhiệm vụ này.”
Tuy rằng phần thưởng lay động, nhưng cậu vẫn có đạo đức, huống hồ cậu cũng không có lá gan đấy.
Thiên Miêu Tinh Linh nghe xong có hơi khó hiểu, 【 Vì sao? 】
Ôn Trĩ Sơ: “Bởi vì tao là Đoàn viên Thanh niên Cộng Sản.”
“......”
Hệ thống chưa từ bỏ ý định, không ngừng kích động ở bên cạnh, 【 Cậu sợ à. 】
Tay Ôn Trĩ Sơ đang lấy thùng mì gói dừng lại.
【 Hệ thống: Có Thiên Miêu Tinh Linh ở đây thì cậu sợ cái gì, kể cả cậu làm nhiệm vụ mà bị phát hiện, hàng xóm muốn đánh nhau thì tôi cũng sẽ giúp cậu. 】
Ôn Trĩ Sơ vứt thùng mì gói vào túi đựng rác, hỏi câu có lệ, “Giúp thế nào?”
【 Hệ thống: Cổ vũ giúp cậu. 】
Ôn Trĩ Sơ:...
Không giúp thì cũng thế.
Cậu thể hiện sự từ chối mãnh liệt đối với hệ thống một lần nữa.
【 Hệ thống: Ký chủ của tôi là cái người vừa kiên quyết vừa nhát gan. 】
Ôn Trĩ Sơ: “Mày đang làm gì đấy?”
【 Hệ thống: Đang viết nhật ký quan sát nhân loại. 】
Ôn Trĩ Sơ: “Viết cái này để?”
【 Hệ thống: Đương nhiên là để hiểu rõ hơn suy nghĩ của con người, tối đa hóa hoạt động công tác và trách nhiệm của hệ thống một cách hoàn hảo nhất, tất cả các hạng mục cần thiết để phản ánh một hệ thống ưu tú đó. 】
Ôn Trĩ Sơ ậm ừ, “Làm việc à.”
【...】
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu thở hổn hển dọn phòng, cũng không biết xuyên tới thế giới này là cuộc đời nở hoa hay cuộc sống bế tắc.
“Thiên Miêu Tinh Linh.”
【 Hệ thống: Tôi đây. 】
Cái cảm giác thân thuộc đáng chết này.
“Kết cục của tao nhất định phải là ngủ ngoài lề đường à?”
【 Hệ thống: 99.99% là vậy. 】
Ôn Trĩ Sơ nghe xong thở dài chán nản.
【 Hệ thống: Đừng thở dài mà, còn 0.01% khả năng là không phải đi. 】
Thấy người nọ cụt hứng, hệ thống an ủi:【 Tôi đã từng có một ký chủ là 0.01% kia đó. 】
Đôi mắt u ám của Ôn Trĩ Sơ lập tức sáng lấp lánh.
“Thật á?”
【 Hệ thống: Đương nhiên, kết cục nguyên bản của ổng là vào bệnh viện tâm thần. 】
Ôn Trĩ Sơ: “Thế cuối cùng ổng đi đâu?”
【 Hệ thống: Đi tù. 】
Ôn Trĩ Sơ:......
“Cảm ơn lời an ủi của mày.”
【 Hệ thống: Không có gì. 】
Lúc sau Ôn Trĩ Sơ cũng không nói nhiều cùng hệ thống, bắt đầu hết sức tập trung dọn dẹp nhà cửa.
Bắt đầu từ phòng ngủ và toilet, sau đó một lèo đến phòng khách.
Ôn Trĩ Sơ lấy ra một đôi găng tay cao su ở tủ trong phòng tắm, bắt đầu ném thức ăn với hoa quả hư hỏng trên bàn trà trong phòng khách vào túi rác.
Thu dọn xong bắt đầu chiến đấu liên tục ở các chiến trường đống rác bên cạnh, vừa định cầm mấy cái túi đựng rác không biết chất đống bao nhiêu tuần trời trên mặt đất, thì nghe thấy tiếng sột soạt.
Da đầu Ôn Trĩ Sơ ngay lập tức tê tái.
Cẩn thận nhìn lại, đáy túi rác màu đen đang rung lên nhè nhẹ.
Cậu nuốt nước bọt, hít thở sâu vài hơi.
Ngồi xổm xuống, nhặt túi rác lên đột ngột, một con gián nhỏ thấp hèn lập tức chạy trốn khắp nơi.
Ôn Trĩ Sơ: “A a a a a a!!!”
Chỉ thấy thiếu niên đứng dậy, nhấc chân, dẫm điên cuồng, động tác lưu loát liền mạch, vừa dẫm vừa kêu.
Hệ thống không biết đây là hành vi mang tính mê hoặc nào của nhân loại trong lúc nhất thời, nhưng vẫn yên lặng viết vào nhật ký quan sát nhân loại.
Ôn Trĩ Sơ không biết bao nhiêu con trốn thoát, nhưng khi dưới chân không có thứ gì, cậu đứng im với vẻ mặt đầy tang thương.
【 Hệ thống: Vừa nãy cậu làm gì thế? 】
Ôn Trĩ Sơ không muốn nhớ lại, “... Xua đuổi động vật nhỏ.”
Hệ thống nghe xong kinh ngạc “Ồ~” một tiếng, 【 Nguyên chủ đáng khinh như vậy, không nghĩ tới còn có tình yêu nuôi động vật nhỏ ở nhà. 】
Ôn Trĩ Sơ:......
【 Hệ thống: Vậy tại sao cậu lại xua đuổi chúng nó. 】
Ôn Trĩ Sơ: “Bởi vì tao không có tình yêu.”
【......】
Hệ thống thêm phần không có tình yêu sau nhát gan.
Ôn Trĩ Sơ lại rửa sạch mấy chỗ con gián đậu xong, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi ngã xuống sô pha.
Cậu không còn thấy vui vẻ nữa.
Ôn Trĩ Sơ giơ tay cầm lấy một cái gối ôm vào trong ngực, đôi mắt vô tình quét qua, phát hiện trong khe hở của sô pha nơi đặt gối lúc đầu dường như có thứ gì đó.
Nghĩ đến con gián lúc trước, cậu nuốt nước bọt.
Đứng dậy đi xem, chỉ thấy giữa khe hở lộ ra một góc lát cắt mỏng.
Ôn Trĩ Sơ ngồi ở chỗ kia nhìn khá lâu, tại gian phòng này, dù chỉ là một góc nhỏ, phía sau đều chứa khả năng vô hạn.
【 Hệ thống: Cậu làm gì vậy? 】
Ôn Trĩ Sơ: “Tao đang quan sát.”
【 Hệ thống: Con người các cậu có thể nhìn xuyên thấu? 】
Ôn Trĩ Sơ: “Không, nhưng tao không nghĩ đây chỉ là một tờ giấy nhỏ đâu.”
【 Hệ thống: Theo cơ sở nào dị? 】
Vẻ mặt Ôn Trĩ Sơ nghiêm túc, “Giác quan thứ sáu.”
【...】
Ôn Trĩ Sơ lại đeo găng tay cao su trên bàn trà một lần nữa, sau đó làm động tác khiến đàn ông xứ Kim Chi phải đau lòng, lấy tốc độ sét đánh nhanh chóng moi thứ bị kẹt ra.
Đồng tử thiếu niên co rút, vẻ mặt khiếp sợ.
Màu đỏ này, độ mỏng cùng gương mặt tươi cười hiền từ in bên trên này.
Không phải NDT(Nhân Dân Tệ) thì còn là gì?!
Ôn Trĩ Sơ nắm lấy nó vào tay gần như theo bản năng, không bỏ sót một góc nào.
【 Hệ thống: Nhặt được gì vậy? 】
Ôn Trĩ Sơ ngây ngô cười khúc khích, “Nhặt được bảo bối rồi.”
Vừa nói vừa mở tờ tiền trong tay ra, một trăm Nhân Dân Tệ.
Hệ thống nhìn xong cũng ngạc nhiên, 【 Nhân phẩm không tệ nha, đủ để tôi trừ điểm hai lần. 】
Ôn Trĩ Sơ vừa nghe xong như sóc dự trữ thóc, vội cất tờ một trăm vào túi.
Chờ thu dọn xong cũng đã bảy giờ tối, trong tủ lạnh cũng không có thực phẩm, tuy rằng cậu không nấu ăn được nhưng vẫn có thể pha một ít mì.
Đi vào bếp nhìn qua thấy thùng mì thịt bò chưa bóc tem.
Ôn Trĩ Sơ rót nước sôi rồi chờ, bắt đầu nhớ lại ký ức vừa rồi.
Tình trạng lúc này so với lúc trước của cậu không khác nhau mấy, đều là học sinh cấp ba năm hai, cũng chưa có bạn bè, nhưng khác biệt duy nhất là Ôn Trĩ Sơ đời trước làm không khí ở trong lớp, nguyên chủ thì là gậy chọc cứt của lớp, trừ em gái hot girl ra thì nhìn ai đều không vừa mắt, người khác nhìn cậu ta cũng không vừa mắt.
Nhưng nói gì thì nói, việc học vẫn là trên hết.
Rồi sau cậu dường như đột nhiên nhận ra điều nào đó, lấy chiếc điện thoại vừa tìm thấy, nhìn ngày tháng, hôm nay là thứ Hai.
Từ nhỏ cậu đã sợ giáo viên, mỗi lần gặp giáo viên là y rằng luôn có cảm giác bức bối không thoải mái, đừng nói trốn học, đi học cũng chưa dám đến trễ bao giờ.
Ôn Trĩ Sơ bất an lẩm bẩm, “Không đi học một ngày hẳn là không phải chuyện gì lớn......”
【 Hệ thống: Cậu không đến trường một tuần rồi. 】
Ôn Trĩ Sơ:......
Ăn mì gói và dọn xong, Ôn Trĩ Sơ sắp xếp cặp sách một cách đơn giản, treo đồng phục đã giặt sạch ở ban công.
Hiện tại là mùa hè, quần áo giặt sạch có thể khô qua đêm.
Tắm xong liền nằm xuống giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
“Thiên Miêu Tinh Linh.”
【 Hệ thống: Tôi đây. 】
Tuy rằng một mình ở thế giới này nhưng có hệ thống bên cạnh nên vơi bớt một ít cảm giác bất an, “Ngủ ngon.”
——Ngày hôm sau, Ôn Trĩ Sơ bị đồng hồ báo thức trên điện thoại di động đánh thức, hiển nhiên công trình lớn ngày hôm qua làm cậu không muốn dậy ngay, khom người hồi lâu lúc này mới rời giường.
Giọng nói thiếu niên lười biếng, “Thiên Miêu Tinh Linh.”
“...... “
Không có tiếng động.
Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên, “Thiên Miêu Tinh Linh!”
【 Hệ thống: Làm gì vậy! 】
Ôn Trĩ Sơ ngượng ngùng nói: “Chào buổi sáng.”
Ôn Trĩ Sơ đánh răng rửa mặt đơn giản rồi đeo cặp sách ra cửa, ban đầu định ngồi xe buýt, nhưng không có tiền lẻ, nên chỉ có thể đi xe căng hải của mình.
Buổi sáng mùa hè thoảng qua vài cơn gió nhẹ, ánh mặt trời không tụ lại như buổi trưa, phân tán chiếu ở mỗi góc, cây lá trên đường tươi tốt, tràn ngập hơi thở dạt dào trong không khí.
Khi đến gần trường học, ánh mắt Ôn Trĩ Sơ vô tình bị thu hút vào một chỗ.
Chỉ thấy chủ quán đứng quầy hàng rao, “Bánh bao, bánh bao vừa ra lò nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây.”
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước miếng, sờ tờ một trăm trong túi.
【 Hệ thống: Muốn tiêu thì cứ tiêu đi, dù sao cậu cũng kiếm được nhiều hơn sau khi làm nhiệm vụ. 】
Nghĩ đến nội dung nhiệm vụ thiếu đạo đức, Ôn Trĩ Sơ nhỏ giọng nói: “Tao không làm đâu.”
【 Hệ thống: Nếu không tiêu thì cũng sẽ bị tôi trừ hết á. 】
Ôn Trĩ Sơ nghe vậy quyết đoán cầm tiền đi mua bánh bao, “Chủ...chủ quán, bánh bao bán... bán bao nhiêu?”
Chủ quán cười nói: “Thịt hai tệ, chay một tệ.”
Ôn Trĩ Sơ duỗi tay giơ ba ngón, “Cho cháu... cháu hai cái thịt, một cái chay.”
Chờ đến lúc lấy xong bánh cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tật xấu này bắt đầu từ khi cậu học xong tiểu học, làm việc nào đều cần cẩn thận, ngay cả lời nói với người ta cũng phải nghĩ lâu, có khi thường xuyên chuyển trường cộng thêm việc trầm tính không kết bạn, dần dần mỗi khi nói chuyện với người khác đều khẩn trương nên hơi nói lắp.
Chỉ lúc sốt ruột mới nói liền mạch được chút.
【 Hệ thống: Vừa nãy sao cậu lại nói lắp? 】
Ôn Trĩ Sơ cầm bánh bao trong tay, “Tao dễ căng thẳng khi nói chuyện với người khác.”
【 Hệ thống: Thế sao cậu không căng thẳng lúc nói chuyện với tôi. 】
Ôn Trĩ Sơ: “Mày không phải người.”
【......】
Hảo hán.
Không xa ở phía trước chính là trường học, cậu tính để dành bánh bao ăn sau tan giờ tự học.
Nhưng vừa đi được vài bước, đã nghe thấy tiếng bàn luận trước mặt truyền đến.
“Tần Gia Thụ! Tần Gia Thụ!”
“Tần Gia Thụ tới!”
“Sao cơ?”
Ôn Trĩ Sơ cứng đờ trong nháy mắt, cái tên Tần Gia Thụ này còn không phải là tên nhân vật chính ư?!
Nữ sinh đằng trước giơ tay chỉ chỉ làm bộ như đang lơ đãng, giống như rất sợ bị người khác phát hiện.
Ôn Trĩ Sơ hòa vào phía sau nhóm nữ sinh, lặng lẽ đi theo nhìn sang, chỉ thấy một khuôn mặt với mắt sáng lông mày sắc sảo, thiếu niên có ngoại hình anh tuấn lái chiếc xe đạp được lắp ráp đẹp đẽ đi vào khuôn viên trường.
Ở góc độ Ôn Trĩ Sơ chỉ có thể thấy mặt nghiêng, so với khuôn mặt có thể nói là kiệt tác của thượng đế, lực chú ý Ôn Trĩ Sơ đều dồn vào cánh tay rắn chắc của đối phương.
Đây là đối tượng mà về sau cậu cần phá hủy...
“Có thấy không, có thấy không?”
Nữ sinh bên cạnh: “Thấy chứ!”
“Thế nào thế nào?”
“Đẹp trai quó!!!”
【 Hệ thống: Có thấy không, có thấy không? 】
Ôn Trĩ Sơ: “... Thấy chứ.”
【 Hệ thống: Thế nào thế nào? 】
Ôn Trĩ Sơ: “Cảm giác một đấm thôi là có thể đánh chết hai đứa giống tao.”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Trĩ Sơ: Đây là đối tượng mà về sau cậu cần phá hủy.
Tần Gia Thụ: Đây là đối tượng mà về sau sẽ làm hư em.