“Đá từ núi khác, có thể công ngọc. Trẫm chẳng quản y là dư nghiệt của triều đại nào.”
Cung nhân trong điện Diễn Khánh ra ra vào vào, bận rộn túc trực.
“Đã đổi tới chậu thứ tám rồi, sao màu vẫn đậm vậy chứ?” Cung nữ cầm lấy thau đồng chứa đầy máu loãng, không dám chậm trễ.
Cung nữ bên cạnh lớn hơn nàng vài tuổi, vừa từ trong phòng ra: “Không cầm máu được, các ngự y còn đang nghĩ cách.”
“Cô cô, rốt cuộc người bên trong là ai vậy? Trước đây sao chưa từng thấy, vậy mà có thể khiến hoàng thượng đưa y đến đây để dưỡng thương, nhìn tuấn mỹ như vậy, có phải là ——”
“Suỵt,“ Nàng nhìn xung quanh, đè thấp giọng, dường như biết được gì đó: “nghe nói là hôm nay y có công hộ giá, được Thường thống lĩnh hộ tống từ nhà lao trở về, mấy cái khác đừng hỏi nhiều.”
Lâm Kinh Phác đau đớn vô cùng, trên người vừa lạnh vừa nóng, vết thương dưới nách cùng với lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung, một hơi nghẹn lại trên cổ họng còn chưa nuốt trôi xuống bụng.
Một mảnh hỗn độn, dường như y đã đến được nơi phụ hoàng từng ở, đồ vật trong điện đều bị thay đổi vị trí, tường đỏ cũng được xây mới, cây lan đá mà mẫu hậu tự tay trồng cho phụ hoàng cũng đã biến thành chậu mẫu đơn vàng chẳng hiếm lạ.
Nhưng y nhận ra nơi này đúng là nơi y và hoàng huynh sáng chiều vẫn đến vấn an phụ hoàng. Ngôn Tình Sắc
Phụ hoàng hỏi hoàng huynh học tập như thế nào, mỗi khi hoàng huynh đối đáp trôi chảy thì gương mặt phụ hoàng lại đượm ý vui mừng cực nhỏ.
Năm đó đất đai Đại Ân lần lượt xói mòn, giặc cỏ nổi lên bốn phía, lúc quốc khố cạn kiệt, quân lương phát cho binh lính đóng giữ Bác Cảnh còn chưa nấu được một ngụm cháo, chẳng thể lo nổi lưu dân tứ phương.
Lâm Kinh Phác đi theo sau lưng hoàng huynh, thường nghe hắn và phụ hoàng nhắc tới bốn chữ “Quét sạch nội chính“.
“Lấy dân làm gốc, không giết chuột lớn thì lấy gì để làm yên lòng vạn dân, bình định thiên hạ?”
Tuổi nhỏ không ưu không sầu, mãi cho đến khi ngọc tỷ nặng trĩu được giao đến tay y, y trốn ra biên cương, lúc này mới nhận ra đất đai trước mắt còn hoang tàn hơn trong lời nói gấp trăm lần.
Trong nhà không có trai tráng, ruộng nương không có lúa. Xác người chết đói xếp chồng chất, xương trắng trải dài nơi hoang dã.
Y là quân vương lưu vong tiền triều, phục Ân là sứ mệnh được khắc sâu trong cốt nhục của y. Cả đời này y đeo trên lưng nỗi hận quốc thù nhà, đeo trên lưng những vong hồn anh linh chết trận vì Đại Ân, cũng đeo trên lưng nỗi trông đợi của chúng sinh thiên hạ!
Trên đời này có bao nhiêu người muốn y chết đi thì cũng có bấy nhiêu người ngóng trông y có thể sống, ngóng trông y tới cứu giúp mình!
Chạy nạn hay tra tấn đau đớn thì có là gì, một đao này cũng đừng mơ lấy được mạng của y!
Rốt cuộc, Lâm Kinh Phác “Hộc” một tiếng, phun ra máu đen vương đầy đất.
Y biết mình sống rồi, cuối cùng nặng nề ngủ thiếp đi.
...
Vào đêm đông dài đằng đẵng, Ngụy Dịch thức dậy sớm, trăng rằm bàng bạc còn treo trên bờ tường phía tây. Vào canh giờ này, trời vừa tối lại vừa lạnh, Hách Thuận còn chưa thức dậy hầu hạ.
Hắn không đi đến thiên điện xem người nọ sống chết như thế nào, chỉ cho truyền hai gã ngự y đêm qua đến ngự tiền để hỏi chuyện.
“Người sao rồi?”
“Khởi bẩm hoàng thượng, người đã được cứu về rồi ạ. Lưỡi dao cách tim chỉ kém nửa tấc, vả lại cơ thể y vốn đã suy yếu, thương mới bệnh cũ cứ lặp đi lặp lại, có thể vượt qua quả là mạng lớn. Đã không còn nguy hiểm gì, chỉ là vẫn còn bị sốt cao, không biết khi nào mới tỉnh lại ạ.”
Ngụy Dịch yên lặng, chắc là đang suy nghĩ gì đó.
Một gã ngự y khác biết rõ đêm qua người mình chữa trị là ai, không đoán được thánh ý, lại cảm thấy việc này quá khó giải quyết, lên tiếng khuyên can: “Hoàng thượng, vi thần và Thẩm ngự y năm trước mới vào Thái Y viện, y thuật không tinh, tư lịch còn thấp, hay là hoàng thượng cho người mời Tưởng ngự y đến đây xem thử xem, có lẽ sẽ khỏe lại nhanh một chút.”
Ngụy Dịch nhàn nhạt bác bỏ: “Người không chết là được, trước tiên đi nhận thưởng rồi lui đi.”
Hai gã ngự y vừa mới tạ ơn lui ra thì phó thống lĩnh Thường Nhạc đã đứng chờ ở bên ngoài.
Thường Nhạc không thấy Hách Thuận ở đây, lại đợi Ngụy Dịch cho cung nhân lui hết ra ngoài rồi mới thấp giọng bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, vi thần vô dụng, mấy tên dư nghiệt hành thích đêm qua đều sợ tội nên đã tự vẫn trên đường áp giải. Trên người bọn chúng cũng rất sạch sẽ, chỉ sợ là đã chuẩn bị tinh thần để đi chịu chết. Nhưng xin cho thần một chút thời gian, nhất định thần sẽ tra được manh mối của đám dư nghiệt kia.”
Ngụy Dịch “Ừ” một tiếng: “Không cần tra nữa.”
Thường Nhạc khựng lại, khó hiểu: “Thần ngu dốt, xin hoàng thượng khai thông.”
“Ngươi luôn hành sự cẩn thận, trẫm tin. Giữ lại toàn thây, lặng lẽ an táng đám người đó đi.”
Bấy giờ Thường Nhạc mới hiểu Ngụy Dịch nói “Không tra” là có ý gì, trong lòng bỗng chấn động.
Thiên lao là nơi quan trọng của Nghiệp Kinh, bình thường ruồi bọ chẳng thể bay vào. Nếu không phải trong kinh thành có người dọn đường cho bọn chúng, Ngũ Tu Hiền kia cũng đã khơi thông không biết bao nhiêu trạm gác, loại bỏ nhiều tai họa ngầm thì tám tên thích khách kia mới có thể cầm đao sáng loáng mai phục trong nhà lao, cho dù hắn có bản lĩnh lên trời thì cũng không chắc sẽ làm được việc này.
Huống chi đám người kia đến cướp người, cớ sao lại đả thương chính người của mình?
Thường Nhạc thoáng nghiêng đầu nhìn về phía thiên điện hướng đông, mấy cung nhân còn bận rộn chăm sóc người bên trong.
Vừa rồi đứng bên ngoài hắn cũng đã nghe được ngự y nói người nọ sống rồi, suy nghĩ bất giác càng thêm nặng nề.
Nhưng chỉ bằng cái công “hộ giá” này là có thể danh chính ngôn thuận cứu kẻ vốn nên bị thiên đao vạn quả sao? Lần này may mắn cứu sống được y nhưng y ngàn lần, vạn lần đều đáng chết!
Nhưng Thường Nhạc hiểu rõ, Ngụy Dịch chẳng phải là bậc đế vương tầm thường, từ nhỏ hắn đã vùng vẫy ở ranh giới kỷ cương lễ pháp mới có thể sống sót, lễ nghi phép tắc của nhân gian nào có quan trọng với hắn.
Hắn chỉ cần lấy cái cớ như vậy để phá vỡ thế cục, làm chuyện hắn muốn làm.
“Hoàng thượng, thần có một câu không nói không được.” Vẻ mặt của Thường Nhạc nghiêm nghị.
“Tử Thái, trẫm biết ngươi muốn nói gì.”
Ngụy Dịch nói, nhìn về phía ánh dương ảm đạm: “Chờ trời sáng, tin tức trong cung sẽ truyền ra, đám nhanh mồm dẻo miệng kia sẽ ý kiến với trẫm. Bọn chúng không chỉ muốn lắm lời mà còn muốn ăn thịt trẫm, gặm xương trẫm.
Trong cổ họng hắn chợt dâng lên một luồng sát ý.
Phía đông hoàng thành đã hiện ra ánh sáng nhạt, con ngươi của hắn vẫn u ám vô biên, dường như đã ngủ đông quá lâu ở cái nơi tối tăm này, lệ khí quá nặng, ánh sáng thấy hắn đều phải đi đường vòng.
Vầng thái dương trong cung xưa nay chẳng chiếu ấm được hắn, trừ phi có một ngày, hắn có thể trùng kiến lại ánh sáng của vương triều này.
Thường Nhạc thấy hắn như thế, trong lòng bất chợt cũng sinh ra cảm giác cô đơn, cúi đầu hành lễ: “Thần là người thô tục, thật sự không biết phải nên góp lời như thế nào. Nhưng thần không hiểu, hoàng thượng phí tâm một phen trắc trở để bảo vệ một tên dư nghiệt tiền triều đến như vậy, đến tột cùng là vì cái gì?”
Ngụy Dịch nắm chặt song cửa sổ, khóe môi nhếch lên: “Đá từ núi khác, có thể công ngọc[1]. Trẫm chẳng quản y là dư nghiệt của triều đại nào.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Áng văn này quá có sức khiêu chiến với mị nhưng không phải khiêu chiến thì không muốn viết, mong mọi người rộng lòng thông cảm ~ cảm ơn rất nhiều nha ~
[1] Trích từ Kinh Thi 《 Tiểu Nhã · Hạc Minh 》, đã giải thích ở văn án.