Ads
Trên bầu trời.
Khuynh Anh chợt đẩy Trường Minh ra, khóe miệng có vết máu, vết thương lại ở trên môi Trường Minh.
Nàng cắn hắn, toàn thân Khuynh Anh đều đang run rẩy không ngừng được, liên tục lui mấy bước, cách Trường Minh rất xa.
“… Xin… Xin lỗi…” Nàng tái nhợt khuôn mặt, nụ hôn ấy làm cho óc của nàng
ầm ầm nổ tung, xuất hiện nhiều hình ảnh xa lạ, nhưng lại quen thuộc.
“Nếu có thể, không có người nào muốn rời bỏ người mình quý trọng.” Trường
Minh nhìn nàng thật lâu, giọng mang theo bi thương: “Khuynh Anh, nếu như lời nàng nói, hẳn là ta nên giữ người mình yêu bên cạnh, vĩnh viễn
không buông nàng ra?”
Khuynh Anh chỉ biết lắc đầu, đôi mắt mở to nhìn trước mắt người. Có một loại tình cảm xa lạ bao phủ nàng, mà
tình cảm như vậy lại cũng không phải của nàng.
“Khuynh Anh…”
Trường Minh đứng dưới ánh mặt trời, lại có vẻ cô đơn như vậy. Hắn đứng ở một chỗ, mặc cho gió vén sợi tóc dài của hắn.
Sau đó, hắn thõng xuống mi mắt: “Có đôi khi, không phải là không nguyện ý,
mà là dùng hết toàn lực, cũng không chiếm được… Càng muốn phải bảo vệ,
lại sẽ càng làm cho đối phương rơi vào trong nguy hiểm, thế nhưng, ngươi không cách nào bảo vệ được nàng, dù cho có thân phận cao quý, có quang
vinh vô thượng, lại không có chút biện pháp nào cứu người mình quý
trọng, tâm tình như vậy, so với giết mình còn khó chịu hơn…”
Trong giọng nói nhàn nhạt của hắn tràn đầy tàn khốc, lòng của nàng bắt đầu run.
“Ta từng có một người yêu… Tên của nàng, là Yên Tự…”
Trường Minh lại lần nữa nâng mi mắt, con ngươi đen kịt, ảnh ngược bóng dáng
đơn bạc của Khuynh Anh: “… Ta dùng bốn trăm năm tìm nàng, dùng ba trăm
năm học buông tha, bây giờ, nàng lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt
của ta, ta có thể nắm chặt cơ hội này, có thể lập tức làm nàng tỉnh lại, có thể giữ nàng ở bên cạnh… Nhưng nếu như vậy, sẽ mang đến cho nàng
càng nhiều tai họa, sẽ làm cuộc sống vốn nên yên tĩnh và hạnh phúc của
nàng, một lần nữa rơi vào bất hạnh…” Hắn nhìn nàng, đáy mắt có một tia
bi thống: “Nếu là nàng, Khuynh Anh, nàng sẽ lựa chọn như thế nào?”
Khuynh Anh nhất thời cứng đờ.
Nàng kinh hoảng dời tầm mắt, môi cắn trắng bệch. Trong máu, có một loại
không cam lòng dường như muốn phá tan linh hồn của nàng, tràn đầy ra.
Yên Tự.
… Yên Tự.
Ở trong vô số giấc mộng, tại nơi ác mộng cùng mộng đẹp luôn thay thế
nhau, có một nam tử, cũng gọi nhẹ nhàng mà ôn nhu như thế: “Yên Tự.”
Mà cái tên vốn là không hề liên quan với mình, lại khắc sâu ở trong máu thịt của mình, làm sao cũng lấy không ra.
“… Nàng đang hận ta.” Trường Minh cười khổ.
“Thế nhưng…”
“Ta thà rằng nàng hận ta.” Giọng của hắn trầm ảm một chút, trầm ảm đến chỗ
sâu nhất, lại cũng không cách nào nhìn thấy ánh sáng mặt trời ngày mai.