Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 29: Q.1 - Chương 29: Là có ý gì




Ads Mấy chữ giống như búa tạ dừng ở trong tim, Khuynh Anh nàng sợ run hồi lâu, mới khiến đầu óc trống rỗng mình hồi thần một chút: “Sao… làm sao lại như vậy? Ta vô tội, ta thật sự chỉ muốn thay bà nội cầu nguyện, ta cũng không có muốn đến chỗ này… Ta chẳng qua là đi đến miếu thần trên núi một chút, thật sự, ta…”

“Thần thụ chưa bao giờ phạm sai lầm.”

“Coi không thấy, chẳng lẽ nhất định là vấn đề của ta sao?! Chính ta cũng không biết ta tại sao phải ở trong này!! Các ngươi có quyền gì tự tiện quyết định ta phải ở lại cái chỗ đáng ghét này?!!!”

“Nữ tử phàm giới, chú ý ngôn từ của nàng.” Trường Minh chậm rãi nói: “Hơn nữa, nàng cũng không có quyền cò kè mặc cả.”

Mặt Khuynh Anh dần dần trắng bệch, ngón tay nắm mép váy cũng dần dần không có chút huyết sắc nào.

Đứng ở trong đại sảnh huy hoàng này, thân hình gầy gò của nàng là nhỏ bé như thế, nàng trước nay chưa từng cảm thấy tuyệt vọng cùng mờ mịt như thế.

“Hiện thời phương pháp duy nhất có thể xác nhất định thân phận nàng, là cho nàng ăn quả vãng sinh do thần thụ kết trái, thức tỉnh lại kiếp trước kiếp này của nàng.” Trường Minh quay mặt vào trong bóng tối: “Nhưng là, sức mạnh của quả vãng sinh nàng không thể chịu nổi, cho nên, nàng chỉ có hai lựa chọn, một là ở chỗ này cả đời, ta có thể cho nàng thân phận phàm tiên thông thường, chỉ cần không vượt quá khuôn phép, nàng liền có thể sống cuộc sống bình thường, so với nhân giới cũng không có gì khác nhau.”

“Cái lựa chọn thứ hai thì sao?”

“Nàng có thể lựa chọn từ nay về sau bắt đầu đi theo nữ thần quan tu hành, thẳng đến bản thể nàng có thể cất chứa sức mạnh của quả vãng sinh, mà chứng minh là mình thật sự vô tội.”

“Ta có thể bắt đầu ngay lập tức sao?!!” Khuynh Anh ngẩng đầu nhìn hắn, nỗ lực duy trì lý trí sắp biến mất của bản thân mình: “Ta lập tức đi học, chỉ cần có thể nuốt trôi quả là được sao? Chỉ cần các ngươi có thể xác nhất định ta là ai là được rồi sao?”

“Thần thụ hấp thu tinh hoa thiên địa, năm trăm năm mới có thể kết một trái, nếu muốn đụng vào thần thụ, người Thần giới còn cần phải có tu vi trăm năm, huống chi là phàm thể của nàng, tư chất lại suy nhược.”

“… là có ý gì?”

“Có thể là một trăm năm, có thể là lâu hơn, đơn giản mà nói, có lẽ nàng trở về không được.” Trường Minh đóng sách lại, thậm chí không có một biểu tình dư thừa.

Trường Minh

Nhưng Khuynh Anh xù lông, xù lông, xù lông – -

“Vì sao?!!!” Nàng vọt tới, hung hăng kéo cổ áo của hắn, “Vì sao nhất định phải như vậy?!! Các ngươi không phải thần sao? Các ngươi không phải rất thần thông quảng đại sao?!!! Thân phận của ta chỉ là một người phàm vì sao còn phải xác nhận?! Cuộc đời của ta chỉ mới hai mươi năm ngắn ngủi, chẳng lẽ hai mươi năm này đáng giá cho các ngươi để ý?!!!”

Sách bị ném đi rớt trên mặt đất, trang sách tán loạn mở ra.

Như là chim đại bàng đỏ gào thét phía chân trời, lửa giận trong mắt Khuynh Anh như bùng cháy.

Ánh mắt Trường Minh nhẹ nhàng run rẩy, ngón tay nàng gần như va chạm vào da thịt của hắn. Màn che cửa sổ bị gió thổi bay múa lên, hạ xuống bóng râm trên tường, như ánh mắt thâm thúy của hắn, vĩnh viễn thấy không rõ.

Nhưng hắn không có đẩy nàng ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.