Ads
Cuối cùng mới biết được, đây là vườn hoa sau cung Thiên Xu, nhưng bị người nào đó làm phép thuật, sẽ bởi vì tâm tình của hắn mà thay đổi thời tiết.
Khuynh Anh âm trầm nhìn bầu trời xanh, thì ra của tâm tình của hắn tốt đều là tạo nên từ sự thống khổ của người khác.
“Nghe nói người phàm các nàng mỗi ngày đều phải ăn thứ này?”
Lam Tranh cho người hầu đưa tới một ít đồ ăn, đều là cống phẩm từ trong khố đem đến, một ít dưa và trái cây, cùng với một bầu rượu, còn có mấy con gà quay béo ngậy.
Người Thần giới cũng không ăn cơm, bọn họ chỉ tu luyện, hấp thu linh khí trời đất, mà đồ cúng gì đó của phàm giới, cách sử dụng duy nhất là bỏ vào lò luyện đan, dùng làm thuốc bổ.
Khuynh Anh đã ba ngày không có ăn cơm, tuy rằng từ sau khi bị chúc phúc, cũng không đói lắm, nhưng mùi thơm lượn lờ của đồ ăn này vẫn khiến của nàng nuốt nước miếng ừng ực. Thế nhưng, từ ngày đầu tiên bước vào mảnh đất này, một khi dính vào người trước mặt này, chắc chắc không có chuyện tốt.
Nàng rụt rụt đầu, quyết nhất định chống cự dụ hoặc.
“Đều là đưa cho nàng, không cần khách khí.” Lam Tranh cười tủm tỉm đẩy tới một con gà quay.
“…” =_= chồn chúc tết?
“Không thích, ta lại kêu người đưa, đến khi nàng hài lòng mới thôi.” Giọng nói của Lam Tranh vẫn hiền hoà, chẳng qua, bầu trời trong sáng bỗng nhiên hiện lên một tia sấm sét, nổ tê da đầu người ta.
Khuynh Anh yên lặng rơi lệ, sau đó cầm lấy gà quay, nói: “Không, không cần làm phiền, cái này rất ngon rồi.”
Lam Tranh thế này mới mỉm cười, chân trời lại lần nữa nở rộ màu lam như sóng xanh, vạn dặm không có một bóng mây.
Vốn là ôm thái độ dè dặt cẩn trọng, nhưng Khuynh Anh đã bị đồ ăn mĩ vị làm cảm động, ăn như cọp, quả nhiên một ngày không ăn như cách ba thu, nàng đã cách chín mùa thu rồi.
“Ăn ngon không?”
“Rất ngon!!” Ở trong miệng Khuynh Anh chất đầy thịt, cảnh giác đối với Lam Tranh đã giảm xuống tới cực điểm, thật vất vả nuốt vào, mới vô cùng tiếc hận nói: “Bất quá rất đáng tiếc, Thần Tộc các ngài cũng không ăn máy thứ này, đời người thật không có thú vị.”
“Ngẫu nhiên, cũng đúng là muốn dính chút khói lửa.” Lam Tranh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng, sau đó nở nụ cười.
“…” Cảm thấy lời này một câu hai nghĩa, lời nói chứa đầy hàm ý =_=|||
Chờ Khuynh Anh tìm tòi nghiên cứu xong nhìn qua, hắn đã rời khỏi tầm mắt, để lại một cái chân gà ở trước mặt nàng.
Tâm tư của hoàng tử điện hạ này thật khó đoán, so với nữ nhân còn khó đoán hơn.
Khuynh Anh vùi đầu cắn chân gà, đột nhiên một bàn tay lại duỗi đến trước mặt, ngón tay nhẵn nhụi đẹp mắt, dừng lại ở bên miệng nàng, chùi nhẹ thức ăn dính trên khóe miệng nàng, “Dính thức ăn.”
“Cảm ơn.” Khuynh Anh cứng đờ, sau đó tiếp tục cắn chân gà: “Bất quá ngài thật sự không ăn sao? Tuy rằng gà này không ngon bằng mẹ ta làm, nhưng nếu ta có thể trở về, ta nhất nhất định cúng thêm đồ ăn ngon cho ngài, đúng rồi, ngài ở tòa miếu nào?”
“Nàng cứ muốn về nhà như vậy sao?” Lam Tranh bỏ qua cái đề tài này, thò tay rót một chén nước cho nàng.
“=_= ngài cứ nói đi?”
“Người phàm nói, muốn chinh phục tâm một người, trước phải chinh phục dạ dày của người đó.” Lam Tranh nở nụ cười ôn hòa: “Nhưng làm thế nào đây, tuy nàng ăn rất vui vẻ, nhưng hình như cũng không có yêu mến coi trọng ta chút xíu nào.”
“Phụt.” Ngụm nước Khuynh Anh vừa uống vào liền văng ra ngoài – – toàn bộ phun trên khuôn mặt tuấn tú của hoàng tử điện hạ.