Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 42: Q.1 - Chương 42: Những phương pháp khác rời đi




Ads Lúc này ở trong thành Dao Quang truyền ra tin tức làm số tiên tử đau đớn vỗ ngực liên tục. Mà một người trong đó là Già Diệp.

Hắn đã phái người âm thầm điều tra nghe ngóng bọn bóng đen, nghĩ rằng chủ tử nhà mình cũng sẽ nổi lên tâm phòng bị với nữ nhân kia, nào biết rằng hắn bị ả cướp chỗ! Ả còn làm thay công việc của hắn nữa chứ!!

Vừa nghĩ đến từ nay về sau ả sẽ hầu hạ điện hạ Lam Tranh mặc quần áo, ăn cơm, tắm rửa, ngay cả ngài ấy đi tiểu đêm cũng sẽ kêu nữ nhân này, trong lòng hắn liền thấy mất mát.

Sáng sớm ở trong cung điện, thấy Khuynh Anh đến gặp mình hỏi xem nên mặc hoàng phục như thế nào, hắn không thèm đưa ra vẻ mặt dễ chịu.

“Cung Thiên Xu không cần cung nữ tay chân thô kệch, điện hạ Lam Tranh càng không cần!” Hắn lạnh lùng trả lời, trong giọng nói lộ châm chọc: “Đừng nghĩ rằng bò lên được giường của điện hạ, ngươi có thể muốn làm gì thì làm, đây không phải nơi cho ngươi sử dụng tâm cơ!”

Ở trong cung điện này, Già Diệp – từng là người duy nhất có thể nói giúp mình – cũng bắt đầu nói lời ác độc, sắc mặt càng tệ hơn những người khác. Vì thế Khuynh Anh chỉ có thể đi đến điện nữ thần quan xin Phù Liên giúp đỡ.

“Cho nên mới nói, nàng nên được đằng chân lân đằng đầu, nhân cơ hội này mà thiếp thiếp chàng chàng với điện hạ Lam Tranh, sau đó vênh váo tự đắc nói cho bọn họ biết hiện tại ai mới là nữ chủ nhân điện Thiên Xu!” Phù Liên híp mắt lại, trong mắt lóe ra ánh sáng.

Khuynh Anh bất đắc dĩ thở dài, đưa khế ước cho Phù Liên xem, “Ta chẳng qua là tỳ nữ thôi.”

“Nàng chỉ biết làm tỳ nữ.” Phù Liên hừ lạnh một tiếng: “Có sắc đẹp mà nàng cũng không biết sử dụng, cũng không biết điện hạ Lam Tranh mù con mắt nào mới cho nàng đi theo hầu ngài.”

Khuynh Anh đã không thể nào bình tĩnh: “Ta đổi với nàng nhé?”

“Ta mới không cần.” Phù Liên móc móc lỗ tai: “Nam nhân quỳ dưới váy ta có cả vạn người, vì một người mà bỏ cả vạn thật không có lời.”

Ở chung lâu như vậy, Khuynh Anh đã hoàn toàn quen thuộc với trình độ nói quá của Phù Liên. Nàng cơ hồ là tùy tiện, lại không coi ai ra gì, hơn nữa dung mạo dáng người đẹp đẽ, người như vậy luôn khiến người khác ghen ghét. Chẳng qua nếu như thật tình coi là bạn bè, nàng nói lời khó nghe hơn cũng sẽ không làm tổn thương ai.

“Phù Liên, không có biện pháp khác rời nơi này sao?” Khuynh Anh buồn rầu cúi đầu.

“Có.” Phù Liên đáp vô cùng nhanh: “Bất quá đối với nàng mà nói cũng vô dụng. Có một truyền thuyết, nghe nói lúc mới tạo lập cõi trời, thần sáng tạo đã hạ một trận pháp bí mật có thể triệu gọi người khác tới, cũng có thể đi tự mình đi đến bất cứ nơi nào.” Phù Liên nói: “Bất quá mỗi một lần muốn triệu hồi cái trận này sẽ hao phí tu vi trăm năm, còn không chắc có thể thành công, từ lúc ta sinh ra đến bây giờ chưa từng nghe qua có ai thành công.”

“Nàng mấy tuổi rồi?”

“Ta còn rất trẻ, chưa đầy năm trăm tuổi.” Phù Liên đếm ngón tay bắt đầu tính ra, Khuynh Anh nghe mà nổi gân đen đầu đầy, so với bản thân mình hai mươi tuổi, nàng ấy đã có thể tính là bà nội của bà nội n lần của mình.

“Thần Tộc sống rất lâu, người Thần Tộc bình thương ba trăm tuổi là mới bắt đầu trưởng thành, còn đối với hoàng tộc là bảy trăm tuổi mới vừa trưởng thành.” Phù Liên càng hứng thú giảng giải: “Tỷ như điện hạ Trường Minh đã 1300 tuổi, mà điện hạ Lam Tranh còn một năm nữa vừa đủ một ngàn tuổi nha.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.