Ads
“Điện hạ, nàng chỉ là một phàm nữ nho nhỏ, vô lễ với ngài như thế, theo pháp điển, nàng hẳn là bị đày đi nơi hoang dã.” Lê Thiên Thường đứng ở bên người Trường Minh, con ngươi không dấu vết lướt qua cổ áo bị kéo loạn của hắn, đáy mắt hiện lên một màn ghen tị làm cho người ta sợ hãi, mới mềm mại nói: “Huống hồ người phàm dục vọng quá lớn, tổng là muốn đòi thứ xa vời gì đó không thuộc về mình, giữ ở bên người, sẽ gây tai họa.”
“Mời công chúa lui ra trước.” Trường Minh không thèm liếc nhìn nàng một cái, ngữ khí mang theo lễ tiết, lại cũng nổi lên ý lạnh thâm trầm.
“Nhưng điện hạ, ta là cố ý tới thăm chàng!” Lê Thiên Thường cắn cánh môi đỏ thắm, “Ta vừa thăm công chúa xong, gặp điện hạ Lam Tranh, biết được ngài đang triệu kiến một cô gái người phàm, mới cùng nhau lại đây…”
“Câm miệng, nữ nhân chết tiệt, ta hiện tại tối hối hận đã mang ngươi lại đây!!”
Lam Tranh mang theo chán ghét mãnh liệt, hung hăng nói: “Cút cho ta!”
“Điện hạ Trường Minh, chàng xem hắn làm sao có thể như vậy – -”
Trường Minh rốt cục nhìn về phía nàng ta, nhưng trong ánh mắt mang theo sát khí khiếp người, không nói gì, lại có thể làm cho mọi người câm miệng – -
…
Giây phút Lê Thiên Thường đi ra cửa, không cam lòng quay đầu nhìn lại.
Nàng là nữ nhân thông minh, nàng biết tiến lui như thế nào, biết lúc nào nên làm cái gì.
Nhưng khi nam nhân mình nhung nhớ đã bay đến bên cạnh một nữ nhân khác, trong ánh mắt hắn, thậm chí tràn đầy thương tiếc đến chính hắn cũng không phát giác… Nàng níu chặt hai bàn tay mình.
Nữ nhân, đúng là tóc đen.
Trong đầu nhớ tới tên của một người khác, sắc mặt của nàng trầm xuống.
“Công chúa, mời đi bên này.” Nam Huân đưa tay mời, cửa đã hoàn toàn khép kín, cách trở mọi tầm mắt.
Lê Thiên Thường lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm một lát, sau đó phẩy tay áo, lạnh lùng rời đi.
… Không, nàng ta không phải là ả.
Nữ nhân kia đã hồn bay phách tán bảy trăm năm trước rồi…
Đã qua mấy trăm năm, chẳng lẽ bản thân mình còn sợ một phàm nữ nho nhỏ sao?
Cho dù là ả đã trở lại… Đã trở lại thì như thế nào, nàng nhất định cũng sẽ làm ả thoát thân không được, vĩnh viễn biến mất.
……………
“Tâm mạch chỉ sợ đã thương tổn…” Nhìn nữ tử hôn mê trong lòng Lam Tranh, con ngươi tĩnh lặng của Trường Minh rốt cục có một tia gợn sóng, “Ta đã cho Nam Huân đi gọi thần y tiên quân đến, hẳn là lập tức tới ngay…”
“Không cần ca quan tâm!!” Lam Tranh đẩy hắn ra, gắt gao che chở Khuynh Anh vào trong ngực, “Ca ca, đệ chưa bao giờ tranh giành cái gì với ca.”
“Lam Tranh…”
“Nhường nàng cho đệ, để cho đệ làm bạn bên nàng trăm năm, đệ sẽ gặp hoàn thành tâm nguyện của ca và phụ hoàng.” Lam Tranh ôm chặt Khuynh Anh hơn một phần: “Bằng không, đệ sẽ làm ra chuyện gì, đệ cũng không biết.”