Ads
Khuynh Anh bị Lam Tranh kéo trở về phòng. Nàng không có việc gì làm,
lặng lẽ nhìn hắn, hắn vừa đi, vừa thỉnh thoảng lên tiếng nhắc nhở hai
câu: “Cẩn thận cột nhà phía trước, đừng để bị đụng đầu.”
Phía trước có một khúc cong, trang trí lá cây màu vàng, nhu hòa cùng ánh sáng mặt trời, nhưng lại tuyệt không chói mắt.
Khuynh Anh nhìn ngẩn ra, chân không cẩn thận giẫm váy, cả người lảo đảo té xuống.
Lam Tranh kéo nàng lên, sau đó thẳng thắn bế nàng luôn: “Ngu ngốc, ai bảo nàng bước đi không nhìn đường.”
Khuynh Anh ngẩng đầu, mặt đã đỏ lên: “Thả ta xuống, có người nhìn…”
Mấy tiểu cung tỳ ở phía xa cười hì hì nhìn tới, các tỳ nữ của phủ công chúa tính tình tự nhiên, che miệng nhỏ giọng bàn luận mấy câu, nhưng cũng
không thất lễ.
“Có người cũng không sao.” Lam Tranh híp mắt, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn ở trên môi của nàng.
Tiểu cung tỳ nhất thời xấu hổ che mặt chạy đi, trên đường chỉ còn lại hai người bọn họ.
Khuynh Anh che mặt run run: “Chúng ta hẳn là nên hỏi họ, căn phòng ở Tây Viên…”
“Đêm còn chưa tới, trở về phòng sớm như vậy, cũng không tiện làm việc.”
Khuynh Anh run lên, hơn nửa ngày mới hằng giọng: “Trời không tối, cũng có thể làm việc.”
“…”
Lần này đến phiên Lam Tranh dừng một chút, sau đó, hắn đột nhiên cũng cười: “Vậy cho dù không trở về phòng, cũng có thể làm việc.”
Hắn giương vạt áo lên, tức thì đã di động tới sau một hòn núi giả.
Khuynh Anh bị đè ở trên vách tường, đang muốn giãy giụa một phen, lại thấy
ngón trỏ hắn ở bên môi của nàng, ra một tư thế chớ có lên tiếng. Mà xa
xa, có mấy tiếng thảo luận truyền đến.
“Công chúa điện hạ mở
tiệc chiêu đãi quan khách tứ hải, nhưng mà lại phải đưa Long thiếu gia
đi, rõ ràng là thần quân phương tây kia sai, lại muốn nghiêm trị Long
thiếu gia, công chúa từng che chở hắn, sao lúc này lại nhẫn tâm, sung
quân ra cánh đồng hoang vu cực bắc, cho dù là thượng thần, cũng sẽ bị
mài rụng một lớp da, chớ nói chi Long thiếu gia!”
“Long thiếu gia cho dù được sủng ái, nhưng cũng không sánh bằng thân phận thần quân của người khác, phải biết rằng, dù cho một quyền kia của Long thiếu gia đánh vào mặt một thần quân bình thường, xúc phạm thần quân như vậy là
phạm thượng, chỉ sợ sớm đã bị đưa đi tru thần thai…”
“Thế
nhưng, Long thiếu gia quỳ ba ngày ba đêm ở trước cửa phòng công chúa,
còn tự mình đâm một đao vào tim, nhìn thật đáng thương…”
“Nói nhiều như vậy cũng vô ích, coi chừng bị công chúa cắt đầu lưỡi, nghe
nói, Long thiếu gia bị trúng chú khóa hồn, đã bị đưa đi một ngày, hiện
tại tính ra, hẳn là sắp đến biên cảnh, ở đây nói nhiều, còn không bằng
cầu khẩn, mong hắn bình an…”
Hai cung tỳ đi xa, sau núi giả có người cũng đã thiếu kiên nhẫn.
“Họa Long cùng Mộc Hi đã xảy ra chuyện?” Khuynh Anh ngây ra. Chỉ qua một ngày, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Không ra chuyện mới là quái lạ.” Lam Tranh sờ sờ cằm, suy nghĩ chỉ chốc lát,
nói: “Muốn tới biên cốc, nếu để cho Nửa Xu chở, hẳn là chỉ cần một canh
giờ, ừm, nhất định là đuổi theo kịp, chúng ta đi.”
Dứt lời, liền muốn đưa tay vào trong ngực Khuynh Anh lấy Nửa Xu đang biến thành cái lông chim.
Khuynh Anh nổi gân đen đầu đầy, đẩy móng vuốt hắn ra, tự mình đem vật nhỏ kia
ra: “Chúng ta đi tìm Họa Long sao? Hay đi nói cho Trường Minh biết đã?”
“Phải gọi điện hạ.” Lam Tranh sửa lại: “Nàng chỉ có thể gọi thẳng tục danh
của ta, nhất định phải gọi ca ca ta là Điện hạ Trường Minh, hắn là thái
tử, cũng là đế vương tương lai, nàng không thể vô lễ.”
“…”
Khuynh Anh co quắp khóe miệng, một kẻ lưu manh đột nhiên nói đạo lý cũng không phải là chuyện bình thường. Cũng không biết từ nơi nào nghe thấy
mùi giấm…
“Không cần nói cho hắn, hắn tất nhiên có thể biết.
Hơn nữa, từ giờ trở đi, thẳng đến khi rời khỏi nơi này, chỉ sợ chúng ta
sẽ không dễ dàng gặp mặt như vậy.” Lam Tranh đạp tỉnh Nửa Xu đang ngủ,
cho nó một thần chú ẩn thân, lại kéo Khuynh Anh bò lên trên lưng nó,
chậm rãi nói: “Hơn nữa ca ca nói, hắn có hắn chuyện cần làm, chúng ta có chuyện chúng ta, chúng ta phân công nhau hành động, có thể đi ra khỏi
nơi này hay không, sẽ xem bản lĩnh của mình.”
“Các người vừa nãy có nói gì về việc này đâu?!!!” Khuynh Anh cả kinh nói.
“Có đôi khi nói chuyện, cũng không nhất định phải dùng miệng.” Lam Tranh
cười, sau đó dùng pháp thuật truyền âm những lời này vào tai Khuynh Anh.
Đối với Khuynh Anh, chuyện về Yên Tự, về Lam Tranh, hai huynh đệ bọn họ rất ăn ý lựa chọn ngậm miệng không nói.