Chúng ta sau này, không mong gặp lại.
..........
Sau một đêm mưa âm ỉ bị dầm ướt sủng, Khinh Nhi hôm sau liền trở sốt. Cô nằm mê man trên giường tới gần trưa vẫn không thể ngồi dậy nổi, một lúc sau liền có điện thoại gọi đến liên tục. Khinh Nhi phải mất một lúc mới có thể với tay tới lấy điện thoại để trên bàn trang điểm nhỏ sát cạnh giường. Nhìn thấy Trương Liên gọi tới cô bắt máy.
“Hôm nay sao cậu lại nghỉ mà không báo gì thế?” Giọng Trương Liên có chút khẩn trương hỏi cô.
Khinh Nhi cổ họng đau rát, giọng nói lúc này cũng đã khàn đặc, khó khăn lên tiếng: “Mình sốt rồi.”
Cô nàng hoang mang: “Sao? Sốt cao lắm không?”
“Chắc là cao.” Cô xoa xoa mi tâm, đầu óc tê dại nhói lên từng chút: “Dậy không nổi nữa.”
Trương Liên bên kia như vô cùng gấp gáp liền nói: “Hàn Linh lấy xe chở mình qua cậu ngay, đợi xí nhé.”
Cô khẽ: “Ừm.” Rồi chậm chạp tắt điện thoại.
Đầu óc lúc này vốn không hề tỉnh táo, sự việc hôm qua xảy ra lại càng làm tâm tình cô thêm tồi tệ. Không thể làm gì, mà cũng không muốn làm gì, lúc này cô chỉ muốn nằm lười tại chỗ đình chỉ mọi công việc.
Một lúc lâu sau, Trương Liên lại gọi tới lần nữa thông báo với cô mình và Hàn Linh đã đến nơi. Khinh Nhi khó khăn ngồi dậy, bước chân nặng nề dời đi về phía cửa. Cả người vô cùng mệt mỏi, uể oải, mỗi bước đi đều mang đến cho cô cảm giác đau nhức đến tê người.
Khinh Nhi khẽ mở cửa, liền thấy được hai bóng dáng quen thuộc của bạn mình. Trương Liên vừa thấy cô đã đưa tay lên đo nhiệt độ, rồi kéo cô vào trong nhà, Hàn Linh thì đi vào bếp đổ cháo ra bát cho cô. Cô nàng Trương Liên thở dài nhìn quanh nhà rồi hỏi: “Sao lại sốt cao như vậy? Đêm qua dầm mưa à?”
“Ừm.” Cô gật đầu đáp không chút giấu giếm.
Trương Liên nhìn sắc mặt cô không có chút sức sống nào thì đi lại ngồi cạnh cô ở trên giường, lên tiếng tiếp: “Hôm qua không phải có hẹn với anh Dương của cậu sao? Sao thế, không suôn sẻ?”
Hàn Linh lúc này vừa cầm bát cháo ra, đang đi lại gần chỗ hai người, chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo chút độ run nhất định, nghe như đang nghẹn lại: “Không suôn sẻ, bị từ chối rồi.”
Không gian lúc này chợt có một mảng tĩnh lặng, phảng phất còn có thể nghe được tiếng điều hòa đang kêu. Trương Liên bất giác đơ ra trợn to mắt nhìn cô, Hàn Linh tay đang cầm bát cháo cũng đứng hình mất hai giây, sau đó mới hoàn hồn lại đặt bát lên bàn trang điểm, rồi kéo ghế ngay đó ra ngồi xuống. Cả hai đều chăm chú nhìn vào cô.
Khinh Nhi từ hôm qua đã khóc rất nhiều, bởi lẽ vì thế mà giờ đã không còn rơi nổi một giọt nước mắt nào. Tuy vậy giọng cô vẫn có thể nghe ra được một chút nghẹn ngào đan xen chút cay đắng.
“Anh ấy bảo mình phiền.” Cô siết chặt góc ga giường: “Bảo là do mình đối tốt với anh ấy nên anh ấy mới đáp lại thôi, chứ không hề có ý gì với mình cả.”
“Còn bảo... cho dù là ai thì anh ấy cũng sẽ đối xử như thế thôi.”
Có lẽ là đã nhịn rất lâu nên khi gặp hai người họ, cô như muốn trút ra tất cả những nỗi niềm, những cảm xúc mà bản thân đã chịu. Sự ủy khuất lúc này cứ thế mà trào ra, cô thật sự rất buồn bực, lại đau lòng đến mức khó thở, nhưng nước mắt cứ đọng lại nơi khóe mắt không thể rơi xuống được.
Trương Liên tức run người có chút lớn tiếng nói: “Ngay ban đầu mình đã bảo tên đó là tra nam mà, bây giờ thì hay rồi, thể hiện rõ thế cơ.”
“Không hẳn.” Khinh Nhi trầm mặt khẽ lên tiếng: “Anh ấy đâu có trách nhiệm gì với mình, chỉ là từ chối mình thôi cũng đâu làm gì có lỗi.”
“Cậu còn bênh cho hắn làm gì?” Trương Liên bực bội nói.
Hàn Linh lúc này mới đưa bát cháo qua cho cô, Khinh Nhi nhận lấy rồi từ tốn ăn nó. Cô ấy vẫn chăm chú nhìn sắc mặt cô rồi trầm tư chốc lát, sau đó lên tiếng: “Vậy thì hai người coi như chưa từng quen đã kết thúc rồi, càng đặt nặng thì chỉ có cậu là người đau lòng thôi.”
“Có thể đây là mối tình sâu đậm nhất và làm cậu nhớ nhất, nhưng cậu cũng không thể đem nó đi theo suốt cuộc đời cậu được.”
“Cái gì nên buông, thì hãy buông thôi.”
“Thật ra cậu nên nhìn đi, nhìn xem không có anh ấy, thì tương lai phía trước vẫn luôn đợi cậu tới để khám phá nó mà.”
Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.
Nước mắt tưởng chừng đã cạn, đã bị đọng lại nơi khóe mắt, thì lúc này lại dần dần chảy ra, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống một cách nặng nề.
Năm mười tám tuổi cô vô tình thích một người quá tầm với của mình. Rồi lại mang ảo mộng cho rằng, dù khoảng cách có bao xa, chỉ cần cô cố gắng thì vẫn sẽ bắt kịp anh. Sau đó coi anh là mục tiêu duy nhất để hướng tới mà chẳng màng điều gì. Lúc tỉnh mộng mới phát hiện, mình đã vì anh mà luôn đứng yên tại chỗ, bị bỏ lại phía sau mà chẳng hề hay biết. Cô luôn coi anh là mặt trời nhưng lại quên rằng, mặt trời là của tất cả mọi người, không thể là của riêng cô.
Khinh Nhi lúc này đã thấu, cô nên biết thay vì tìm kiếm ánh sáng từ người khác, có lẽ chính bản thân mình phải tự tỏa sáng mới là cách đáp trả tốt nhất.
Khinh Nhi nghẹn ngào ăn hết cháo trong bát sau đó cố gắng lấy lại tinh thần, mặt lộ ra một chút phấn chấn nói: “Ừm, thứ nên buông thì phải buông thôi, suy cho cùng cũng chỉ có nửa năm ngắn ngủi, mình không thể để nửa năm này chôn vùi đi cả tương lai phía trước được.”
Từ giờ cô sẽ coi anh như một phần gia vị nhỏ được nêm vào cuộc sống của mình, vừa ngọt ngào, lại mang chút cay đắng khó phai. Nó có thể sẽ khắc mãi trong tâm, nhưng sẽ không đi mãi với cô đến cuối đường.
Từ giờ cô sẽ không xuất hiện trong cuộc sống anh nữa, cũng sẽ không để anh tồn tại trong cuộc đời cô thêm lần nào nữa.
..........
Một tuần sau đó khi đã hết bệnh, Khinh Nhi liền nộp đơn xin nghỉ qua mail cho Tống Hiểu Phong, khi nhận được thông báo được duyệt cô bỗng có chút tiếc nuối. Đến cuối cùng cô vẫn không thể ở bên The Light lúc khó khăn nhất được, thôi thì chỉ mong The Light sau này có thể ngày một tốt hơn.
Tinh thần dần đỡ hơn đôi chút, Khinh Nhi tiếp tục quay lại trường học. Lúc gặp cô Trương Liên và Hàn Linh không khỏi vui mừng, hai cô nàng trong suốt một tuần qua mỗi ngày đều gọi điện cho cô dặn dò đủ điều, sau đó còn tới đưa thuốc cho cô vài lần, hai người họ đều rất tận lực mà an ủi cô. Khinh Nhi không khỏi cảm động, cô là người không quá thân thiết với ai, cũng không muốn đặt nặng ai vào cuộc sống của mình, nhưng nhờ có hai người họ mà dường như Khinh Nhi mới cảm nhận được chút cảm giác ấm áp đan xen khi phải trải qua những ngày cô đơn, lẻ loi này.
Sau khi đi học lại Khinh Nhi mới cảm nhận được chút sức sống thường nhật đã quay về. Sau tiết học, cô ghé vào thư viện làm bù bài tập đã trì trệ suốt một tuần qua. Trong khoảng thời gian này cô luôn như thế, luôn tìm kiếm việc để làm tránh để đầu óc cứ quanh quẩn nghĩ tới Lưu Cao Dương. Vì đã nghỉ làm ở The Light nên Khinh Nhi cũng đang chuẩn bị tìm việc mới, lúc đang tập trung suy nghĩ vấn đề đó thì cô bị một người vỗ nhẹ vào vai, Khinh Nhi có chút hoang mang quay lại nhìn, là Thẩm Kỳ.
Anh ấy thấy cô quay lại liền trực tiếp hỏi chuyện: “Một tuần hơn rồi mới thấy em đấy nhỉ?”
Khinh Nhi thấy anh liền nhớ tới hộp ổ khóa kia, sắc mặt có chút chuyển biến, Thẩm Kỳ thấy thế mới hỏi tiếp: “Thấy anh rồi không vui à?”
“Không phải.” Cô lắc đầu cười đáp lại: “Đang nghĩ tới một thứ.”
“Thứ gì thế?” Vừa nói Thẩm Kỳ vừa kéo ghế ngồi vào cạnh cô.
“Hộp khóa anh cho em, chắc phải đổi thành khóa ổ thôi.”
Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.
Động tác của Thẩm Kỳ chợt có chút khựng lại, sau đó mới bất ngờ quay qua nhìn cô, thâm thúy hỏi: “Đã mở lời rồi sao?”
“Ừm.” Cô gật đầu, rồi cười bảo: “Bị từ chối rồi.”
Nhìn thái độ thoải mái của Khinh Nhi khi nhắc đến chuyện này, anh ấy có chút trầm xuống, một lát sau mới ra vẻ thăm dò: “Em thật sự không sao chứ?”
“Có, rất buồn.” Nụ cười trên môi dần buông xuống nói: “Nhưng khóc cũng khóc rồi, em cũng không muốn khóc nữa đâu.”
Thẩm Kỳ nhìn cô sau đó trầm mặt không nói gì, có thể chính anh cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ có thể im lặng ngồi cạnh.
Cô như thấy được dáng vẻ bối rối không biết làm gì của Thẩm Kỳ, trong lòng cảm thấy có chút khôi hài mới lên tiếng: “Anh cứ bình thường đi, so với lúc đó thì em ổn hơn rồi.”
Thật ra việc này đối với chuyện lúc nhỏ cô trải qua thì có lẽ chưa là gì cả, chỉ là cảm xúc mang lại rất khác, cách đối diện và quên đi nó cũng rất khác, nên mơ hồ vẫn chưa tìm ra đáp án ngay được.
Thẩm Kỳ thấy thần sắc bình tĩnh không chút gợn sóng nào của Khinh Nhi mới khẽ thở phào, rồi lấy ipad ra tập vẽ: “Em định đổi khóa, rồi có định vứt luôn không?”
“Không ạ.” Khinh Nhi vẫn tập trung vào bài làm trên máy tính của mình, bình tĩnh đáp: “Giữ lại coi như là lời nhắc nhở vậy.”
Nhắc nhở bản thân sau này đừng quá dễ dàng thích một ai, cũng đừng quá đặt nặng ai trong tim mình. Bản thân phải tốt lên mới xứng đáng với cuộc sống của chính mình được.
..........
Sau khi làm xong kha khá bài tập cô và Thẩm Kỳ cùng nhau rời khỏi thư viện, Thẩm Kỳ còn có hoạt động trong câu lạc bộ nên mau chóng tạm biệt cô mà rời đi. Khinh Nhi bước đến đứng đợi thang máy, liền thấy tấm áp phích dán ở bên cạnh đó, liên quan đến cuộc thi của ART kia, sinh viên trường đều được khuyến khích tham gia, còn đảm bảo nếu đậu và học hết được ba năm ở đó thì sẽ được xét thẳng tốt nghiệp không cần thi cử.
Truyện chỉ đăng ở Dembuon, App Wattpad, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.
Khinh Nhi đứng nhìn vào đó một hồi rất lâu, sau đó nhớ lại câu nói mỗi tối luôn văng vẳng bên tai đêm ấy.
“Đừng ngu ngốc đâm đầu sống vì người khác nữa, bản thân cô có giá trị thì người khác mới yêu thương cô được. Còn không, cô cũng chỉ giống như bao người, không có gì đặc biệt để nhớ đến.”
Không hiểu vì sao trong lòng lại nổi lên một đợt sóng lớn, từng đợt từng đợt như đang đánh thức tâm trí của cô. Khinh Nhi bước lại gần đấy, ánh mắt như có thêm một chút quyết tâm, bàn tay khẽ nâng lên chạm vào tờ áp phích kia. Trong đầu dâng lên một tầng suy nghĩ, có thể cô rất ghét Giang Vĩ Thành, nhưng năng khiếu cô được hưởng từ ông đó là sự thật. Nếu những việc Giang Vĩ Thành có thể làm, thì lý do gì mà mình không thể? Chỉ là do cô chưa từng tin vào giá trị của bản thân.
Khinh Nhi cầm điện thoại lên, khẽ nhấn vào khung tin nhắn của Cố Tấn Mạnh, sau đó kéo lên bấm vào link đăng ký trước đó được anh ta gửi. Rồi không chút do dự đăng ký cho bản thân một cơ hội để tỏa sáng.