Cộng Sinh Chỉ Anh Và Em

Chương 50: Chương 50: Ngoại lệ




Mà điều quan trọng hơn hết là trái tim này lại một lần nữa đập mạnh vì anh.

..........

Bức họa này do một người có bút danh là Anh Anh vẽ, đây cũng là một đại thần mới nổi trong giới hội họa, Khinh Nhi và Anh Anh vẫn thường xuyên được đem ra so sánh với nhau. Mỗi người có một phong cách riêng, nếu nói tranh của Khinh Nhi là nét vẽ đặc trưng trừu tượng, sâu kín. Thì Anh Anh ngược lại có bút pháp đơn giản, hài hòa hơn.

Cảnh vật trong tranh hiện lên rõ ràng làm tâm tình có chút bấn loạn, lại thêm việc nhìn thấy anh Khinh Nhi bất chợt có cảm giác những tâm tư trước kia như lần nữa được quay về, tràn lan trôi dọc khắp các mạch máu. Tim đập càng nhanh làm cô mơ hồ cảm thấy, thì ra sự cố gắng trong ba năm qua lại dễ dàng bị đạp đổ như vậy. Có lẽ là vì nội dung bức họa trước mặt như khiêu khích tâm tình của cô, hoặc cũng có thể vì người trước mắt như đang muốn nhắc nhở cô mãi mãi sẽ khó quên được hình bóng này.

Lưu Cao Dương nhìn chăm chú vào đôi mắt gợn sóng của Khinh Nhi, lúc này mới mở miệng nói: “Lại gặp nhau rồi.”

Lưu Cao Dương khoác lên mình một bộ áo len cổ lọ rộng đen dài tay, thêm một chiếc quần ống suông rộng màu trắng, làm cho phong cách cao ngạo ngày thường biến mất, thay vào đó lại là một Lưu Cao Dương đơn giản, điềm đạm, nhưng chẳng kém phần nổi bật. Hai người đứng cạnh nhau càng trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người, bất tri bất giác ai đi ngang qua cũng đều phải liếc nhìn.

Khinh Nhi không trả lời, cô quay mặt định rời đi.

Lưu Cao Dương: “Tranh đẹp thật đấy, càng nhìn lại càng thấy rất giống phong cách trước đây của em.”

Khinh Nhi khựng lại, quay người nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Anh biết phong cách trước kia của tôi thế nào sao?”

“Ừm.” Lưu Cao Dương gật đầu, giọng nói anh lúc này càng thêm vài phần luyến tiếc: “Phong cách trước kia của em ra sao, tôi đều biết, mỗi tác phẩm của em tôi đều lưu về, không thiếu một cái.”

Cô đứng hình cảm giác như nghe thấy chuyện rất buồn cười: “Anh đừng đùa nữa, tôi cảm thấy đây là chuyện không thể nào xảy ra được.”

“Em cảm thấy việc tôi làm thế rất hoang đường?”

“Phải, rất hoang đường.”

“Nhưng đó là sự thật.” Anh đứng yên tại chỗ, ánh mắt vẫn luôn đặt lên người cô, trong ánh mắt ấy hiện lên tia nghiêm túc, bình tĩnh.

Khinh Nhi mím môi: “Anh nói những điều đó có tác dụng gì? Tôi thật sự không hiểu anh muốn gì đấy, ông chủ.”

Lưu Cao Dương cúi đầu nhìn xuống phía tay cô đang siết chặt, anh định bước lên, cô lại lùi về sau một bước. Anh bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Em đừng siết tay như thế, sẽ không tốt.”

Truyện chỉ đăng ở Dembuon, Wattpad.com, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.

Khinh Nhi hoang mang, cô nhìn xuống tay mình đã bị nắm chặt đến ửng đỏ, cũng để lại dấu vết rất sâu vào da thịt. Cô rũ mắt nói: “Tôi không biết ông chủ còn có hứng thú với triển lãm tranh đấy.”

“Không hứng thú.” Lưu Cao Dương hai tay đút túi, nhàn nhã đáp: “Có em ở đây nên tôi mới đến.”

“Anh...” Anh bị ngốc rồi sao?

“Khinh Nhi!”

Nhưng lời chưa kịp nói ra, cô chợt nghe có người gọi tên mình. Quay mặt lại mới thấy bóng dáng của Cố Tấn Mạnh đang đi về phía này. Khinh Nhi giờ đây mới nhớ cô có hẹn đi cùng anh ta, dù đã báo là sẽ tới trước nhưng thật sự cô đã xém quên mất việc này.

Cố Tấn Mạnh thở dài: “Anh gọi em nhiều cuộc như vậy, còn đi kiếm khắp nơi tìm mà chả thấy bóng dáng em đâu.”

Khinh Nhi cười, áy náy nói: “Em quên mất là có hẹn anh.”

Cố Tấn Mạnh: “Em tàn nhẫn thật đấy.”

Anh ta nhìn về phía sau cô, chợt thấy được Lưu Cao Dương đang đứng đó ánh mắt vẫn luôn một mực dán lên người Khinh Nhi không rời, mà ánh mắt này tựa hồ giống như ánh mắt của anh ta luôn nhìn về phía cô.

Cố Tấn Mạnh lạnh mặt, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa hỏi: “Người này là?”

Khinh Nhi không biết phải nói như thế nào, chỉ cười bảo: “Là ông chủ của...”

“Không phải ông chủ, chúng ta là kí hợp đồng đối tác với nhau.” Giọng anh nhanh chóng vang lên, cắt ngang lời cô.

Khinh Nhi: “Tôi làm cho công ty anh, anh là chủ ở đó, vậy không phải ông chủ chứ là gì?”

Lưu Cao Dương cong môi, nở nụ cười lơ đãng nói: “Là đối tác.”

Cô bực bội nhỏ giọng bảo: “Điên khùng.”

Cố Tấn Mạnh khó hiểu nhìn cô.

Lưu Cao Dương nghe được, nụ cười càng thêm vô lại: “Miệng thì gọi ông chủ, nhưng tâm thì chửi rủa như vậy à? Có vẻ không giống cấp dưới của tôi lắm nhỉ?”

Khinh Nhi như không phục định lên tiếng nói tiếp thì bị Cố Tấn Mạnh kéo cánh tay, xen vào bảo: “Chúng ta nên đi thôi nhỉ?”

“À.” Khinh Nhi lúc này mới tỉnh táo lại: “Đi thôi.”

Cô nhìn anh một cái định rời đi, nhưng ánh mắt anh nhìn cô không rời, trong ánh mắt chứa đầy sự lưu luyến, tiếc nuối. Khinh Nhi bất chợt không hiểu, anh rốt cuộc là muốn gì ở cô?

Cô mím môi chào anh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

Khinh Nhi và Cố Tấn Mạnh đang cùng đi lên tầng khác coi tranh, thì Cố Tấn Mạnh lên tiếng hỏi: “Người đó là gì của em thế?”

“Ông chủ.” Khinh Nhi bình thản đáp.

Anh ta nhíu mày, tâm tư không rõ: “Vậy anh hỏi cách khác nhé.”

“Sao ạ?”

“Người đó đối với em, là gì?”

Bước chân Khinh Nhi dừng lại, cô lúc này không trả lời. Cố Tấn Mạnh khó hiểu, câu hỏi của anh khó trả lời như thế à?

Truyện chỉ đăng ở Dembuon, Wattpad.com, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.

“Vẫn là ông chủ thôi.” Cô cất giọng, âm thanh trầm bổng, không nghe ra được tâm tình gì: “Từ trước đến giờ vẫn chỉ là ông chủ, không hơn không kém.”

Thật sao? Có lẽ Khinh Nhi không biết, trong mắt người khác cô là người như thế nào. Khi đối mặt với mọi người cô luôn rất ôn hòa, bình tĩnh, nhưng xung quanh vẫn luôn tồn tại một bức tường mà khó ai có thể phá vỡ được. Vì vậy khi tiếp xúc với cô cho dù là người đã quen lâu như Cố Tấn Mạnh thì Khinh Nhi vẫn luôn giữ một thái độ hòa nhã không cáu gắt, nhưng cũng cho anh ta thấy khoảng cách không thể vượt qua được.

Vậy mà lúc nãy khi đối mặt với Lưu Cao Dương Khinh Nhi bất giác lộ ra tính tình khó chịu, bực bội, đây là một thái độ khác mà Cố Tấn Mạnh chưa từng thấy ở cô. Phải nói đúng hơn là người đó đủ sức để làm lay chuyển tâm tình của Khinh Nhi, thứ mà trước giờ Cố Tấn Mạnh có cố gắng đến đâu cũng không thể làm được.

Người đó như thể là ngoại lệ của cô.

Vào hai năm trước, khi triển lãm đầu tiên của Khinh Nhi và Cố Tấn Mạnh thành công vang dội, cả ban tổ chức quyết định cùng nhau đi ăn uống để chúc mừng, lúc đó cả đám đều uống không ít rượu. Khinh Nhi cũng ngờ ngợ say, thấy thế Cố Tấn Mạnh cùng vài người quen chở cô về ký túc xá. Cô và Cố Tấn Mạnh ngồi ở dãy ghế sau xe.

Cố Tấn Mạnh trong khoảng vài giây nghe loáng thoáng qua rất rõ ràng, giọng Khinh Nhi nỉ non, nghẹn ngào nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thì thào bảo: “Lưu Cao Dương, nếu em tốt hơn rồi, anh có thích em không?”

Mà câu nói đó trong suốt mấy năm qua tựa hồ vẫn luôn in sâu vào trong tâm trí Cố Tấn Mạnh.

Sau khi triển lãm kết thúc Khinh Nhi tự lái xe về nhà, trên đường về cô đều rất lơ đãng, không thể tập trung nổi. Cô nhớ lại những câu nói trước đó của anh, trong lòng bất giác sinh ra nghi ngờ. Anh trong suốt ba năm qua đã xảy ra chuyện gì sao? Những câu nói đó rốt cuộc là có ý gì?

Khinh Nhi bỗng chốc rất muốn mong chờ, cũng rất muốn hy vọng, nhưng cô nhận ra mình đã từng bị tổn thương một lần. Khi ấy anh cũng đã từng đối xử rất tốt với cô, nhưng sau đó lại cho cô thấy thế nào là đau đớn thật sự. Ảo tưởng rồi khi vỡ mộng sẽ như bị ngàn cây kim nhỏ đâm từng nhát vào tim, rỉ máu muốn kêu đau nhưng lại chẳng biết băng bó như thế nào.

Khinh Nhi không muốn hiểu nữa, càng không muốn hy vọng nữa. Kết thúc chính là kết thúc, cô nên dứt khoát mới phải. Sao lại nhất thời chỉ vì vài câu nói, mà có thể quên đi sự nỗ lực trong suốt ba năm qua được.

Vì không tập trung lái xe, lúc này cô mới chợt thấy có một chú chó đang bất ngờ chạy ra đường lớn. Khinh Nhi bẻ tay lái muốn né chú chó kia, nhưng lỡ bẻ nhầm tay lái nên đầu xe quẹo về sang phải đụng thẳng vào cây cột điện bên đường, tốc độ tuy không lớn nhưng cú đụng kia lại chẳng hề nhỏ, làm móp không ít vỏ ngoài của đầu xe cô.

Chủ của chú chó là một bé gái học cấp hai, thấy cảnh tượng trước mắt cô bé hoảng hốt, hai mắt đỏ ngầu lên, da mặt tái xanh, đứng tại chỗ khóc lớn. Xung quanh lưa thưa vài người đứng coi nhưng chẳng ai quan tâm chạy lại hỏi han gì. Khinh Nhi đầu bị đụng nhẹ vào kính xe xước một vết nhỏ ngay trán, tay chân cũng bầm tím lên không ít.

Cô bước xuống xe, thấy bé gái trước mắt khóc thảm, những người xung quanh chỉ đứng nhìn bàn tán chứ chẳng ai muốn chạy lại giúp đỡ. Cô thở dài, bước đến trước mặt cô bé, xoa đầu nhẹ bảo: “Đừng khóc, về nhà đi.”

Cô bé nghẹn ngào: “Do cún nhà em làm chị như thế, em có cần đền bù không ạ?”

Khinh Nhi ôm cái đầu choáng của mình, cười bảo: “Không cần, em cũng không phải cố ý, chị không sao hết nên em cứ an tâm về đi được không?”

Cô bé run rẩy, gật đầu: “Dạ.”

Cô đang loay hoay định về xe tìm điện thoại của mình, chợt có bóng người từ đằng xa chạy lại, mặt người này còn mất bình tĩnh hơn cả cô, tay chân đều lạnh ngắt như không tồn tại miếng hơi ấm nào, bất giác chạy lại ôm cô vào lòng. Bên cạnh đó cũng có không ít cảnh sát tới coi tình hình.

Cô có thể cảm nhận được người trước mắt đang rất run rẩy, tay chân căng cứng, tim đập nhanh đến độ nghe rất rối loạn. Khinh Nhi tay chân cứng đờ, hoang mang tột độ, nhưng vì cô nhận ra người này, chỉ cần lướt nhẹ qua cô đều có thể nhận ra được, người này chính là Lưu Cao Dương.

Truyện chỉ đăng ở Dembuon, Wattpad.com, Vieread, App Mangatoon những chỗ khác đều là copy.

Khinh Nhi khó chịu bảo: “Buông ra đi, tôi có sao đâu.”

“Ừm.” Anh vẫn một mực ôm cứng ngắt không buông.

“Đến bệnh viện trước được không? Anh ôm như thế tôi mới đi đời thật đấy.”

Nghe thấy thế Lưu Cao Dương mới từ từ buông tay ra, anh nhìn toàn bộ từ trên xuống dưới của cô, sau đó bảo: “Tôi chở em đi.”

Không đợi Khinh Nhi từ chối, Lưu Cao Dương cầm tay cô dắt thẳng về phía xe mình đậu cách đó không xa, mở cửa đưa cô vào. Động tác của anh vô cùng gấp gáp, cô nhìn còn cảm thấy lo sợ theo. Sau đó, anh đứng ngoài nói vài câu với cảnh sát mới lên xe nổ máy chạy đi.

Anh chạy rất nhanh, tâm trạng dường như cũng bất ổn hơn bình thường. Khinh Nhi liếc nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Lưu Cao Dương không giấu giếm trả lời: “Đi theo em.”

“Anh đi theo tôi?”

“Ừm.”

“Tại sao?”

“Lo.”

Có thể là bởi vì tâm tình không ổn định, nên lúc này khi cô hỏi gì anh đều trả lời lại rất thành thật.

Khinh Nhi: “Tại sao lại phải lo?”

Lưu Cao Dương: “Tại sao lại không được lo.”

Khinh Nhi bực bội, tâm tình nhẫn nại của cô đã bị căng đứt lúc nào không hay, cô lạnh giọng, mất kiên nhẫn nói: “Lưu Cao Dương tôi không hiểu, ba năm trước là anh muốn cắt đứt trước, là anh từ chối tôi trước, là anh làm tổn thương tôi trước.”

“Anh bảo tôi phiền, bảo cho dù là ai anh cũng sẽ đối xử như vậy. Nhưng anh có biết bây giờ anh rất phiền không? Hay anh sẽ nói, cho dù là ai cũng sẽ như vậy? Sẽ lo lắng chạy lại ôm như vậy?”

“Khinh Nhi.” Lưu Cao Dương thấp giọng bảo: “Tôi sẽ không đối xử với ai như vậy trừ em, ba năm trước cũng vậy bây giờ cũng vậy.”

Vào bên trong bệnh viện, anh dừng xe lại, mở khóa cửa xe, đang định kêu cô thì đã nghe giọng cô đáp lại, hững hờ không chút gợn sóng: “Đừng đùa nữa, tôi không tin đâu, ba năm trước nếu anh nói như thế thì tôi sẽ tin, còn bây giờ thì không.”

Cô xuống xe bước chân đi nhanh về phía cửa trong của bệnh viện, để lại mình anh đứng thẫn thờ với đống cảm xúc hỗn loạn không nói thành lời.

Nếu như là trước kia, liệu anh có đủ dũng khí để nói lên câu này không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.