Trải nghiệm xong gần hết các game ở đây ba người Khinh Nhi cuối cùng cũng chịu rời đi. Họ kiếm một quán ăn gần đó để ăn tối, vì mai còn có lịch làm sớm nên Khinh Nhi cũng không lề mề ở lại với bạn quá lâu, cô ăn xong là về thẳng nhà mình.
Về tới nhà cô đã nhanh chóng vào ngâm nước ấm một chút, vì mùa đông năm nay rất lạnh đi ra ngoài mấy tiếng mà tay cô như muốn đông cứng lại, Khinh Nhi vốn là dân vẽ nên những việc ảnh hưởng đến tay đối với cô đều rất quan trọng. Sau khi ngâm xong, Khinh Nhi ra ngoài cô thu dọn lại đống bừa bộn đang bày ở trên bàn, lúc này đây tờ giấy vẽ hồi trưa cô vô thức phác họa nên khuôn mặt của Lưu Cao Dương bỗng rơi ra từ tập vẽ của mình...
Nhìn nó một hồi lâu như có điều suy ngẫm, đề tài Khinh Nhi đăng ký tham gia cho sự kiện là thiết kế nhân vật nam chính cho game, vì trước giờ chỉ thường xuyên vẽ nữ, cho nên kinh nghiệm để vẽ nam không quá nhiều, lần này bản thân cô đã chọn vẽ nam để tạo ra thử thách cho chính mình, coi như cũng để tiếp thu thêm nhiều kiến thức, kinh nghiệm sau này. Bởi lẽ thế mà giờ đây ý tưởng trong đầu lại trở nên trống rỗng, không biết phải vẽ như nào thì lúc này nhìn tấm phác họa kia cô lại có một suy nghĩ rất táo bạo... cô có nên... dùng anh làm hình mẫu thiết kế không? Cô có thể biến anh trở thành nhân vật chính dưới cây bút của mình được không? Anh là người tổ chức sự kiện này liệu có xem qua các tác phẩm không nhỉ, nhưng nhiều người tham gia như thế chắc anh chỉ xem những tác phẩm được thông qua thôi...
Cô cầm tờ giấy kia lên nằm phịch xuống giường rồi đưa nó lên cao ngắm nhìn thật kỹ từ dưới lên.
“Tác phẩm của mình chắc gì sẽ được thông qua, mà nếu thông qua rồi anh ấy có xem thì sẽ để ý đến nó chứ? Anh ấy liệu có tò mò về người thiết kế không ta?”
Nếu vậy biết đâu mình sẽ có cơ hội... Nhưng lỡ anh chỉ đơn giản là cảm thấy nhân vật này giống mình chứ chẳng có gì đặc biệt thì phải làm sao. Suy nghĩ một lúc rất lâu, sau đó Khinh Nhi vẫn muốn thử dùng anh làm hình mẫu cho tác phẩm của mình, cô mở máy tính lên chuẩn bị bản thảo cho nhân vật mình sẽ thiết kế. Cặm cụi làm một hồi lâu cô mới nhìn đồng. Đã hồ mười giờ rồi? Nhanh vậy sao. Suy tư một hồi cô cuối cùng cũng chịu đóng máy lại và đánh răng, rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Sáng hôm sau sáu giờ bốn lăm cô lơ mơ bò dậy, cửa hàng sẽ mở lúc tám giờ mười lăm mà lại gần nhà nên Khinh Nhi cũng thong thả chuẩn bị. Xong xuôi cô đến quán bánh mỳ kẹp thịt như cũ mà ăn sáng. Đây là quán ăn quen thuộc của cô thường hay đến, ngoài quán ăn này hầu như cô chẳng ăn sáng ở chỗ nào nữa. Vẫn phải đứng xếp hàng chờ, vì bánh mì chỗ này khá ngon mà giá lại phải chăng nên rất chuộng khách. Khinh Nhi đến lúc bảy giờ hai lăm vẫn còn nhiều thời gian nên cô cũng không mấy gấp gáp, gần đến lượt mình thì bỗng cô để ý thấy một bà cụ đứng sau có vẻ là rất gấp nên đã nhường cho cụ gọi món trước. Cụ đáng lẽ là người cuối cùng trong hàng, vì đổi chỗ cho cô mà giờ Khinh Nhi lại là người đứng cuối, sau một lúc lại có thêm một người tới đứng sau cô.
Khinh Nhi vốn đối với việc vẽ vời rất siêng, ngoài vẽ trên máy tính cô còn tự luyện vẽ tay trên giấy, lúc đứng đợi gọi món cô cũng hay lấy vở vẽ ra để luyện một lúc. Vào giờ phút này không biết là vì điều gì mà cô đã thuận tay vẽ một ổ bánh mì kẹp lên giấy, sau đó còn ghi chú: “Bánh mì Patê Trứng không lòng đỏ - tôi cũng muốn thử.”
“Phụt.”
“...”
Một tiếng cười nhẹ rất khẽ vang lên sau lưng cô, Khinh Nhi lập tức quay đầu lại, cô thoáng chốc cứng đờ vì người mới tới đứng sau cô lại chính là Lưu Cao Dương. Vẫn là dáng vẻ cao ráo, xuất chúng, khuôn mặt trong hòa dịu nhìn rất dễ gần, nhưng lại mang đến một chút cảm giác xa cách khó chạm tới. Lúc này trên mặt anh tỏ ý cười nhàn nhạt nhìn đăm đăm vào cuốn vở vẽ của cô không nói lời nào. Có lẽ vì ngại mà Khinh Nhi cũng lập tức gấp vở lại rồi cất vào túi xách mình.
Tâm trạng rối bời khôn xiết tuy điều cô vẽ thì trông rất bình thường, nhưng có thể đối với anh thì lại rất kì lạ. Rõ ràng loại bánh mì như thế từ trước đến giờ cô chỉ thấy có một mình anh là từng gọi qua cũng không có trong thực đơn của tiệm, sau đó cô còn cố tình gọi một món gần giống vậy, Khinh Nhi còn nhớ khi cô gọi Patê Trứng không lòng trắng kia anh còn nhìn cô rất lâu như thể có điều suy nghĩ. Vậy mà vào lúc này cô lại còn ghi trên giấy “TÔI CŨNG MUỐN THỬ” to chà bá như thế thì có phải lại càng gây chú ý cho anh không? Anh có cảm thấy cô hơi lạ không, sẽ thấy có khi cô đang để ý quá mức tới anh người chỉ mới gặp được vài lần thôi? Vậy thì có gây hiểu lầm không nhỉ... Giờ phút này cô lại chẳng thể tập trung được gì, trong đầu vô cùng rối rắm, ai lại ngờ anh cứ như âm hồn bất tán luôn ẩn hiện xung quanh mình như vậy chứ, sau này chắc phải cẩn thận hơn mới được.
Tới lượt cô gọi món, lúc này để vớt vát lại mọi thứ cô đã gọi luôn phần Patê Trứng không lòng đỏ kia để anh có thể nghĩ rằng cô chỉ để ý tới món anh gọi khi đó chứ không phải để ý tới người gọi, cô thật sự là muốn thử món này!! Sau khi gọi xong tới phiên anh gọi món, như buồn cười trước những biểu cảm cố tỏ ra bình thường kia của cô mà anh trông rất vui vẻ gọi một phần y như vậy.
Cả hai lại tiếp tục đứng đợi cùng nhau. Lần này là anh chủ động tới đứng gần cô, không hề nói gì chỉ im lặng đứng đợi, sau đó anh đã chú ý đến thẻ nhân viên trên người cô. Cảm nhận được ánh mắt của anh Khinh Nhi quay qua nhìn Lưu Cao Dương, thấy anh nhìn thẻ nhân viên của mình Khinh Nhi ngẫm một hồi. Có nên chào một tiếng không nhỉ, dù gì cũng là sếp của mình. Nhưng đó giờ chưa từng gặp mặt chính thức trong The Light, trước đó cô cũng không biết anh là sếp của cô, giờ mà chào thì có sao không. Nghĩ một lát Khinh Nhi vẫn là cứ bơ luôn mà sống, nhất quyết xem như không hề biết anh là cấp trên của mình mà bình thường đứng đó đợi cùng anh.
Nhận xong phần ăn cô tranh thủ vừa đi vừa ăn tới chỗ làm. Lưu Cao Dương cũng nhận phần ăn sau cô không bao lâu, lần này anh không chạy xe nên cũng vừa đi bộ vừa ăn bánh mì tới The Light. Người đi trước, người đi sau cách nhau bốn năm bước, một khoảng cách không quá gần cũng không quá xa cứ thế mà bước đều đi cùng nhau trong buổi sáng se lạnh này. Đi được gần nửa đoạn đường có một chú mèo con bỗng chạy lại tới chân của Khinh Nhi mà dụi người vào đấy vô cùng đáng yêu. Cô mềm lòng dừng bước ngồi xổm xuống vuốt ve một chút, sau đó bẻ một miếng bánh mì đưa cho bé mèo ấy ăn, nhìn mèo con ăn ngấu nghiến trong rất tấu hài làm cô chợt bật cười. Lúc này Khinh Nhi mới chú ý tới Lưu Cao Dương đã đi đằng sau mình nãy giờ, vào lúc khi cô đứng lại cho mèo ăn thì anh cũng vô thức đứng lại theo, cứ đứng từ phía xa cách cô vài bước, tay vẫn cầm bánh mì, miệng vẫn còn đang nhai, còn ánh mắt thì cứ dán lên người cô và bé mèo kia... làm Khinh Nhi có chút hơi ngượng.
“Anh có muốn nựng nó một chút không?” cảm giác bầu không khí lúc này không được bình thường Khinh Nhi lên tiếng hỏi anh.
“...”
Anh vẫn im lặng không trả lời ngay, một vài giây sau khi nhai xong đồ ăn trong miệng rồi Lưu Cao Dương mới lên tiếng.
“Không cần đâu tôi bị dị ứng với lông động vật.”
Trong đầu cô tự dưng nhảy số [đã tiếp nhận thông tin]. Có lẽ bởi vì anh thấy nó rất dễ thương muốn chạm vào nó, mà do dị ứng với lông động vật nên lúc này đây anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể sờ vào được. Thấy cảnh tượng như vậy Khinh Nhi lại cảm giác anh trông khá đáng yêu và cũng rất đáng thương. Cô vô thức cười thành tiếng, rồi đứng dậy chào tạm biệt bé mèo con xong tiếp tục đi tới chỗ làm. Khi cô chuẩn bị đi thì anh cũng bước chân tiếp tục đi theo, ai nhìn vào còn có thể nghĩ rằng anh là một cái đuôi lớn bám theo sau cô vậy, nghĩ tới điều đó thôi đã làm Khinh Nhi vừa đi vừa ăn trong sự vui vẻ lâng lâng như một con ngốc. Cô thầm nghĩ: “Bắt đầu của ngày hôm nay cũng không đến nỗi tệ nhỉ.”