Công Thật Không Ngại Trước Sau

Chương 2: Chương 2




Quý Cạnh Trạch vào trung tâm triển lãm liền phát hiện sắc mặt đồng nghiệp Trương Đào không tốt lắm, chỉ số phòng vệ của cậu lập tức thăng cấp, tính cách thủ trưởng cậu xem như là khéo đưa đẩy, thế nhưng năng lực rất có hạn, khi công việc không thuận lợi khó tránh khỏi sẽ mang chút cảm xúc đối với cấp dưới, biểu cảm như vậy vừa xuất hiện trên mặt Trương Đào, cậu lập tức đoán là lão đại lại tức giận.

Trương Đào thấy cậu đi tới, nhíu mày hỏi: “Sao giờ cậu mới đến?”

Quý Cạnh Trạch sửng sốt: “Tôi không đến muộn mà.”

“Lão đại đang giận dữ đây!”

Hoàn toàn trong dự kiến của Quý Cạnh Trạch: “Làm sao?”

Trong giọng nói của Trương Đào mang theo chút căm tức: “Hôm nay quản lý tiêu thụ của Khang Đạt lại đây.”

“Khang Đạt à.” Quý Cạnh Trạch nghe nói qua. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, tuy rằng cậu làm tiêu thụ chưa bao lâu, nhưng hai công ti chế tạo máy lọc nước lớn nhất thành phố này chính là công ti Ngũ Khánh của cậu cùng đối thủ cũ công ti Khang Đạt.

Quý Cạnh Trạch đảm nhiệm chức vụ ở Ngũ Khánh, tiền thân sớm nhất gọi là nhà máy Ngũ Mã Lộ Đại Khánh, nghe cái tên liền biết là cửa hiệu lâu đời có từ thời đại kinh tế có kế hoạch, trải qua nhiều lần chuyển chế độ, chia tách, chuyển hạng, thành nhà máy chuyên môn sản xuất máy lọc nước này, trên hình thức kinh doanh có chút hơi lạc hậu, ngay cả tên nhãn hiệu cũng lộ ra cảm giác thời đại nồng đậm, nhưng mà đây cũng chính là ưu thế của Ngũ Khánh, là một nhãn hiệu tồn tại lâu đời, nó có danh tiếng cùng danh dự thị trường ổn định.

Khang Đạt so với Ngũ Khánh, xem như là nhân tài mới xuất hiện, nghe nói ông chủ là du học về, vài năm nay phát triển rất nhanh, bỏ xa một đám đối thủ cạnh tranh, dùng lượng chiếm lấy thị trường thẳng áp sát đến một nhà độc đại Ngũ Khánh.

Quý Cạnh Trạch nhếch miệng cười, hỏi Trương Đào: “Quản lí tiêu thụ này của bọn họ rất lợi hại?”

“Ừm...” Trương Đào trầm ngâm một chút, đột nhiên cũng cười: “Bộ dạng hắn đẹp trai, nữ tính trung thanh niên đều thích hắn, đây có tính là lợi hại hay không?”

Quý Cạnh Trạch nghĩ, luận đẹp trai tiểu gia sợ thua ai! Lập tức cũng chuyển qua hành lang, xuyên thấu qua tường thủy tinh ngăn cách văn phòng trung tâm triển lãm, cậu lập tức thấy được người “đẹp trai vô cùng” trong miệng Trương Đào kia.

Xác thật rất đẹp trai, khác với loại đẹp trai cường tráng của Quý Cạnh Trạch này, người đàn ông này đẹp trai nhã nhặn hơn một ít, nhưng mà bên trong nhã nhặn mang theo một điểm hư hỏng, nhất là lúc cười, khóe mắt đuôi mày đều mang theo đào hoa, giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong lưu, mấu chốt là người đàn ông này cậu từng gặp qua! Một đời cũng không quên được, đây chẳng phải là cha con chó, a không, đây là anh con chó kia mà!

Quản lý tiêu thụ Ngũ Khánh không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh hai người bọn họ, theo ánh mắt của Quý Cạnh Trạch xem qua, nói một câu: “Quản lý tiêu thụ Khang Đạt, Trần Thuật.”

Quý Cạnh Trạch gật gật đầu, yên lặng nhớ kỹ tên này, hỏi lão đại: “Bọn họ trò chuyện cái gì vậy?”

Vương tiểu thư, tổng giám đốc phụ trách hội triển đang nói chuyện với Trần Thuật, Trịnh Quốc Cường hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ cũng muốn xuống tầng!”

Thông thường mà nói, ngày hội khuyến mãi đồ điện gia dụng, máy lọc nước là không lấy được vị trí triển lãm ở tầng một, tầng một đều là mấy sản phẩm thường dùng như TV tủ lạnh máy giặt. Sau khi doanh nghiệp tham gia hội triển lấy được vị trí triển lãm, dựa theo vị trí nhà mình bố trí, nhà khác cũng chỉ có thể xem được vị trí mơ hồ, càng đừng nói toàn cục, nhưng là vị tiêu thụ trẻ mới nhập chức Quý Cạnh Trạch này sau khi lấy đến bản đồ vị trí triển lãm, chăm chú nghiên cứu rất lâu, lại đi thực địa nhìn mấy lần, trải qua cậu lặp lại xác nhận, tầng một khu triển lãm phía Bắc còn có một vị trí trống, cậu lập tức đi tìm lão đại của bọn họ, để cho sản phẩm của bọn họ xuống lầu!

Sau khi doanh nghiệp dự chi tiền đặt cọc cho vị trí triển lãm xong, liền bị công thương tra xét, sản phẩm chất lượng có vấn đề không thể tham gia triển lãm, vị trí tạm thời bị trống ra ở trên bản đồ được đánh dấu bằng một chữ “hàng”, chuẩn bị đến lúc hội chợ sẽ làm chỗ gửi tạp vật. Trịnh Quốc Cường đương nhiên biết chỗ tốt của việc xuống lầu, ai đi mua đồ gia dụng cũng thế, bớt đi một tầng là một tầng, không cần lên lầu thì sẽ không lên, loại tình huống này đối với tiêu thụ chính là, vị trí tốt xấu quyết định công trạng. Hắn ôm ý tưởng thử xem xem, nói chuyện với tổng giám đốc Vương một chút, vị trí này bị trống ra rất đột nhiên, cho nên cũng không ai phát hiện ra để đến tranh, Vương tiểu thư làm theo nguyên tắc đồng ý cho bọn họ.

Không nghĩ tới ngày hôm qua bọn họ vừa có động tác, hôm nay Trần Thuật của Khang Đạt lại đến đây.

Lúc này Vương tiểu thư đứng lên cười khoát tay với vài vị này của Ngũ Khánh, ý bảo bọn họ tiến vào.

“Giám đốc Trịnh, Tiểu Trần của Khang Đạt mọi người biết chứ.” Vương tiểu thư cười giới thiệu, “Khẳng định quen thuộc hơn tôi!” Tuy lời cô nói như vậy, nhưng trên xưng hô chia thân sơ đã biểu lộ cô cùng Trần Thuật cũng rất quen thuộc.

“Quen biết quen biết.”

Hai người này cười hì hì hư tình giả ý nắm tay.

Trần Thuật bắt tay Trịnh Quốc Cường, ánh mắt từ khi bọn họ tiến vào lại toàn chăm chú vào trên người Quý Cạnh Trạch, sau khi nhìn một lát, ý cười trên trên khuôn mặt vốn dĩ đã hớn hở lại càng đậm, dứt khoát muốn thu cũng thu không nổi!

Quý Cạnh Trạch cắn răng, thôi miên mình: “Không biết anh ta, không biết anh ta, không nhìn thấy anh ta cười, không nhìn thấy anh ta cười.

Tổng giám đốc Vương nói với Trịnh Quốc Cường: “Giám đốc Trịnh, vừa rồi Tiểu Trần tới tìm tôi, cũng muốn vị trí triển lãm dưới lầu, ngài xem...”

Trịnh Quốc Cường đầy mặt tươi cười, ngoài miệng lại không nhường: “Quản lý Trần cùng chúng tôi quả nhiên là anh hùng cùng chung cái nhìn nha, chẳng qua giám đốc Vương cô đã đáp ứng chúng tôi trước, trong này cũng có thứ tự trước sau mà.”

“Không sai không sai!” Trần Thuật gật đầu, híp mắt cười, Quý Cạnh Trạch nghĩ người này cười rộ lên chính là soái ca trong truyền thuyết sao? Là hư hỏng chứ! Không sai, chính là hư hỏng! “Anh Trịnh nói rất đúng, là nên có thứ tự trước sau! Nhưng vừa rồi tôi đi xuống cũng thấy, vị trí triển lãm ở tầng một kia quá lớn, gần 200 mét vuông, gấp hai trên lầu, chia chúng tôi một nửa, cả hai nhà chúng ta đều sắp xếp đủ, anh Trịnh giúp đỡ chút đi!”

Tổng giám đốc hội triển Vương tiểu thư cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy giám đốc Trịnh, vị trí triển lãm quá lớn, hàng xếp vào cũng không đầy, đến lúc đó lại thoạt nhìn có vẻ trống trải lạnh lùng, hai nhà các anh đều là làm máy lọc nước, đặt ở cùng nhau, người xem khẳng định cũng muốn thuận tiện xem hàng của các anh, song thắng!”

Trịnh Quốc Cường thực ra rất hoài nghi lời này là ý của chính Vương tiểu thư hay là Trần Thuật vừa rồi dùng mỹ nam kế đổ vào đầu cho cô, nhưng mà chứng nhận vị trí triển lãm còn chưa lấy tới tay, Vương tiểu thư hiện tại hiển nhiên là hướng về Trần Thuật, mình cũng không có phần thắng gì.

Trần Thuật cười lại thêm một mã: “Các anh lần này xuống lầu, phí vị trí triển lãm khẳng định đắt hơn trên lầu, chúng tôi cũng xuống dưới chia sẻ một nửa, có lợi bao nhiêu!”

Không đợi Trịnh Quốc Cường mở miệng, Quý Cạnh Trạch cười nói với Vương tiểu thư: “Giám đốc Vương, chị vừa đáp ứng chúng em, em liền đi đặt hàng với công ti thiết kế, lúc này không chắc đã làm xong, khả năng không đổi được.”

Trần Thuật cười nói: “Động tác của các anh thật sự là rất nhanh, yên tâm, chỉ là mới sửa sửa bản thiết kế, bọn họ còn chưa làm.”

Quý Cạnh Trạch cũng biết không có khả năng làm xong nhanh như vậy, nhưng ngoài miệng không thể mềm: “Sao anh biết bọn họ chưa làm?”

Trần Thuật xòe tay: “Tôi vừa mới từ bên kia lại đây mà.”

Ba vị này của Ngũ Khánh bừng tỉnh hiểu ra, mỗi năm công ty làm thiết kế vị trí triển lãm cũng chỉ mấy nhà như vậy, mấy cô gái trẻ bên công ti thiết kế cũng đều là fan của Trần Thuật, người này đại khái là từ bên kia phát hiện bọn họ muốn xuống lầu, lúc này mới tới đây chia một ly canh!

Tổng giám đốc Vương giục Trịnh Quốc Cường: “Giám đốc Trịnh, anh xem, nếu là được, vậy thì nể mặt tôi, chúng ta liền chính thức ký hiệp nghị, tôi nhanh chóng làm xong chứng nhận triển lãm là các anh có thể khởi công.”

Trịnh Quốc Cường không để ý việc đắc tội Trần Thuật, nhưng vẫn phải nể mặt Vương tiểu thư, sau này còn phải hợp tác đâu, hắn vừa gật đầu đáp ứng, Quý Cạnh Trạch lại nói: “Chúng tôi nể mặt tổng giám đốc Vương,“ Nói, cậu lại liếc nhìn Trần Thuật, “Quản lý Trần cũng nể mặt chúng tôi đi, vị trí triển lãm này hai nhà chúng ta chia đều, nhưng chúng tôi muốn nửa dựa vào phía Đông, như vậy thiết kế triển lãm của chúng tôi cũng không cần sửa lại.”

Trần Thuật cúi đầu nhìn lược đồ vị trí triển lãm trên bàn, đầu ngón tay gõ một cái, gật đầu cười nói: “Được. Quyết định như vậy!”

Hai vị quản lý kí hiệp nghị với Vương tiểu thư, cầm chứng nhận vị trí triển lãm, Trần Thuật vừa đi ra ngoài vừa nói với Trịnh Quốc Cường: “Anh Trịnh, tên nhóc này bên anh là mới tới,“ Cằm y hất về phía Quý Cạnh Trạch một chút, “Trước kia chưa gặp qua.”

Trịnh Quốc Cường nói: “Mới đến hai tháng, cậu mới gặp lần đầu.” Nói, gọi Quý Cạnh Trạch: “Tiểu Quý cậu lại đây!”

Trời biết, trừ công việc bắt buộc, Quý Cạnh Trạch căn bản không muốn nói bất cứ lời nào với Trần Thuật, cậu kiên trì đi tới.

Trịnh Quốc Cường giới thiệu cho cậu: “Đây là quản lý tiêu thụ của Khang Đạt, cậu gọi anh Trần, cố gắng học hỏi người ta.” Chính hắn lười khách sáo với Trần Thuật, mừng rỡ thoát thân, sai bảo: “Tôi còn có chút việc, cậu thay tôi đưa quản lý Trần đi.”

Người bình thường lúc này đều sẽ khách khí một chút “Không cần tiễn.” Nhưng mà Trần Thuật người này lại không bình thường bao nhiêu, cười hì hì gật gật đầu, một bộ theo lý đương nhiên.

Quý Cạnh Trạch thầm nghĩ trong tay anh cũng chẳng cầm cái rắm gì, còn bày đặt, bắt tôi đưa cái gì mà đưa. Nhưng vẫn phải nghe lão đại sai bảo cùng y đi ra ngoài.

Hai người bọn họ rời khu vực làm công, vừa lên đến thang cuốn, Trần Thuật liền không chú trọng bề ngoài, từ biểu cảm đến thân thể đều hoàn toàn thả lỏng xuống, mặt cười đầy xấu xa nhìn Quý Cạnh Trạch.

Quý Cạnh Trạch ban đầu còn rất giận, nhưng bị y nhìn một lát, chính mình cũng không hiểu ra sao muốn cười, thật vất vả mới nhịn xuống được.

Trần Thuật quan sát vẻ mặt của cậu, nghiền ngẫm gọi: “Tiểu Quý? Nha, tên đầy đủ của cậu gọi là gì nha?”

Bọn họ không chỉ là cùng ngành, lại còn là đối thủ, nhưng giọng điệu Trần Thuật nói chuyện với cậu, hoàn toàn là người lớn hỏi trẻ con. Trong lòng Quý Cạnh Trạch hẳn là nên rất mất hứng, nhưng cậu phát hiện giọng điệu nói chuyện của Trần Thuật người này thật là có độc, cậu có chút minh bạch vì sao Vương tiểu thư lại thích uống thuốc mê của y, bởi vì mặc kệ y nói cái gì, trong giọng nói đều không chút hoang mang, thân thiết thú vị.

Xét thấy cảnh tượng hai người bọn họ gặp mặt lần trước thật sự rất không nghiêm túc, rất nghĩ lại mà kinh, Quý Cạnh Trạch quyết định mình tất yếu phải đoan trang lên, khiến Trần Thuật từ trong nội tâm cảm nhận được bản thân y đáng khinh! Cậu cầm từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp, trịnh trọng lạ thường dùng hai tay đưa cho Trần Thuật.

Trần Thuật bị bộ dáng đứng đắn của cậu chọc cho càng muốn cười, nhận lấy liếc nhìn: “Quý, Cạnh, Trạch.” Y gật đầu cười, “Tên hay, vật cạnh thiên trạch*...”

(*chọn lọc tự nhiên, thích nghi để tồn tại, gần giống câu “Khôn sống, mống chết” bên mình)

Y chỉ lo nhìn Quý Cạnh Trạch nói chuyện, thang cuốn đến thềm nghỉ tầng ba, chữ “Trạch” còn chưa nói xong, thiếu chút nữa bị quán tính ném đi, Quý Cạnh Trạch thò tay kéo y một chút, y mới dừng lại.

Chút thất thố nho nhỏ này, khiến Quý Cạnh Trạch có chút cao hứng, phảng phất như là giảm bớt một chút dọa người của việc cậu bị chó nhà người ta tiểu vào người vậy, trên mặt không nghiêm túc như lúc nãy, cũng có ý cười nhàn nhạt.

Phong độ của Trần Thuật phi thường tốt, cũng không xấu hổ, cười tủm tỉm lại đứng lên bậc thang cuốn tiếp theo, tiếp tục nói chuyện cùng Quý Cạnh Trạch: “Tôi nghe người công ty thiết kế nói, là cậu phát hiện dưới lầu có vị trí triển lãm trống?”

Quý Cạnh Trạch ừ một tiếng.

Trần Thuật rất có dáng vẻ tiền bối khen: “Thật thông minh!” Câu tiếp theo trắng trợn đục khoét nền tảng: “Làm ở Ngũ Khánh không phải thật đáng tiếc nha, đến chỗ tôi đi?”

Quý Cạnh Trạch nhìn y một cái, không thể xác định y nói thật hay giả, pha trò: “Quản lý Trần thật biết pha trò.”

Trần Thuật cũng không nói lại gì nữa, nhưng khuôn mặt vẫn cười, móc ví ra, bỏ danh thiếp Quý Cạnh Trạch vào bên trong, sau đó chần chờ suy nghĩ lấy tiền ra, một bên kéo ra một tờ chủ tịch Mao một bên ngước mắt nhìn Quý Cạnh Trạch, cười hỏi: “Quần kia của cậu...”

Quý Cạnh Trạch hơi kém mắng ra tiếng: Anh mẹ nó không được nhắc chuyện này! Vừa khéo đến tầng một, Trần Thuật căn bản không nhìn thang cuốn, chỉ lo nhìn cậu cười, Quý Cạnh Trạch sợ y ngã, đành phải thò một bàn tay lại đỡ y một chút, một tay kia đẩy bàn tay muốn cầm tiền kia của y, miệng nói: “Cẩn thận!” Lúc này mới bình an đến mặt đất.

Trần Thuật nghĩ nghĩ, đặt ví tiền về trong túi, chào tạm biệt Quý Cạnh Trạch: “Vậy ngày sau gặp, Tiểu Quý!”

Quý Cạnh Trạch cũng khách khí nói: “Quản lý Trần đi thong thả.”

Nói, lại bước ra ngoài vài bước.

Đến cửa chính đại sảnh, Trần Thuật quay đầu nói với cậu: “Được rồi đừng đưa nữa, bên ngoài rất lạnh, cậu không thích mặc quần ấm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.