Công Tử Có Bệnh

Chương 24: Chương 24: Công tử nhượng bộ




Ta trở về kinh thành được ít hôm, vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện của tỷ tỷ và công tử với phụ vương. Nhưng ngặt nỗi, phụ vương quá bận rộn, đi sớm về khuya, ta thật sự không thể gặp được người, chỉ đành chờ đợi.

Trong thời gian này, công tử tuy bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi Hội đã cận kề trước mắt, vẫn hay lui tới vương phủ, nói là đến thăm ta. Nhưng ta biết, chàng chỉ muốn tìm cớ tới gặp tỷ tỷ mà thôi, bèn gọi tỷ tỷ đến tiếp, bản thân thì trốn trong phòng đọc kinh. Ta nghĩ, công tử hẳn là biết ơn ta lắm.

Nào ngờ, có một lần, ta đang ngồi trên giường gõ mõ tụng kinh, cửa đột nhiên mở toang ra. Ta giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy công tử đang đứng ở ngoài cửa lẳng lặng nhìn ta. Chẳng biết chàng đã vào được đây bằng cách nào, chỉ biết ánh mắt của chàng khi ấy rất đáng sợ, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.

Ta nhăn mày, nói:

“Bản quận chúa có lòng tốt tác hợp cho công tử và tỷ tỷ, sao công tử còn không tranh thủ ở bên cạnh tỷ ấy, chạy đến đây làm gì?”

Công tử nhìn ta, cười khổ nói:

“Y Y biết rõ, ta đến là để gặp nàng.”

Ta khó hiểu, hỏi lại:

“Chẳng phải khi đó công tử nhớ tỷ tỷ đến mức ở bên ta mà gọi tên tỷ ấy sao, bây giờ có cơ hội ở bên cạnh người trong lòng, còn muốn gặp thế thân như ta làm gì chứ?”

Công tử nghe vậy, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt lại càng tái nhợt hơn. Chàng cứ nhìn chằm chằm ta như thế, ta không cam lòng yếu thế hơn, bèn giương mắt nhìn lại. Một lúc sau, công tử bỗng khẽ thở dài một tiếng, thì thầm bảo:

“Xem như ta thua nàng.”

Chàng chỉ nói một câu, rồi quay lưng bỏ đi.

Ta nhìn theo bóng lưng gầy guộc của công tử khuất dần trong bóng trời chiều bảng lảng, chợt cảm nhận được một vẻ tịch liêu khôn tả.

Ta thật sự khó hiểu. Được ở cạnh người mà kiếp trước chàng vẫn hằng ngày nhớ đêm mong, có gì mà ảo não đến vậy?

Quả nhiên là công tử có bệnh mà.

Những ngày sau đó, công tử không tới vương phủ nữa, có lẽ là chàng đang tập trung ôn thi. Có điều, công tử vẫn đều đặn sai người gửi thư từ cùng mấy món quà nho nhỏ cho ta, ta nhận lấy, chỉ tiện tay ném vào rương, không màng xem đến.

Thế rồi, ngày thi Hội cũng tới. Ta biết công tử chắc chắn thi đỗ, thế nên chẳng lo lắng gì cho chàng, chỉ thắp ba nén hương, cầu mong cho vị tiên sinh kia được thuận lợi suôn sẻ.

Kết quả, ngày yết bảng thi Hội, quả nhiên, Hội Nguyên nhất bảng vẫn là công tử. Chuyện này ta cũng chỉ nghe phụ vương nói lại mới biết.

Hôm đó, hiếm khi thấy phụ vương ở nhà, ta nấu một bát canh bổ, mang vào cho người. Phụ vương rất ưng ý công tử, vừa nhìn thấy ta đã luôn lải nhải bên tai ta rằng chàng là người tài hoa uyên bác, xử sự khôn khéo, sau này tất sẽ tiền đồ vô lượng.

Ta bèn nhân cơ hội này, thuận nước đẩy thuyền, nói:

“Nếu Tô công tử tốt như vậy, lại một lòng si tình tỷ tỷ, phụ vương hãy tác thành cho họ đi.”

Phụ vương nghe vậy, quay lại nhìn ta, ánh mắt có vẻ bất lực lắm. Một lúc lâu sau, người mới lên tiếng bảo:

“Lung nhi, ở trên đời này, có rất nhiều thứ không thể nhìn bằng mắt, mà phải cảm nhận bằng tim.”

Ta không rõ vì sao phụ vương lại đột nhiên bàn về triết lý nhân sinh với mình. Ta cứ chờ mãi, chờ mãi, vẫn chưa thấy người trả lời có đồng ý hôn sự của tỷ tỷ và công tử hay không, bèn chán nản lui ra.

Ta nghĩ, dù gì bản thân cũng đã cố gắng hết sức giúp công tử. Chuyện sau này, còn phải xem duyên phận giữa chàng và tỷ tỷ, ta muốn giúp cũng không được.

Sáng hôm ấy, khi ta đang ngồi đọc kinh trong phòng, tỷ tỷ đột nhiên xông vào phòng ta, vui mừng nói:

“Lung nhi, Tô công tử mang sính lễ đến rồi, muội mau ra ngoài nhìn xem!”

Ta có hơi kinh ngạc, không ngờ chàng ta có thể thuyết phục được phụ vương nhanh như vậy.

Nhìn sắc mặt vui mừng của tỷ tỷ, ta cũng mỉm cười, nói:

“Chúc mừng tỷ tỷ. Tỷ tỷ cùng Tô công tử quả thật là lương duyên trời ban, châu liên bích hợp, sau này tất sẽ bạc đầu giai lão, cầm sắt hòa minh.”

Tỷ tỷ ngẩn ra nhìn ta, ngây ngô hỏi lại:

“Muội... Muội đang nói gì thế? Tỷ với Tô công tử cái gì chứ?”

Ta đang định đáp lại, thì Ngân Xuyến đã tiến vào, nhỏ giọng bẩm:

“Thưa quận chúa, có Tô công tử đến.”

Ta thầm nghĩ, chắc là chàng ta sang viện của tỷ tỷ không gặp, mới đến tận đây đòi người, bèn khoát tay bảo:

“Cho vào đi.”

Bấy giờ, một bóng người áo xanh liền thong dong bước vào cửa. Bẵng đi một dạo không gặp, công tử vẫn ngọc thụ lâm phong như xưa, vẫn là màu áo xanh quen thuộc, trên vai còn khoác chiếc áo choàng ta tặng hôm trước. Có lẽ là gặp chuyện vui, sắc mặt chàng đã hồng hào lên nhiều, đôi mắt hoa đào cong cong cũng lấp lánh ý cười.

Tỷ tỷ vừa thấy công tử, đã tủm tỉm cười nhìn ta, nói:

“Tỷ về trước đây, hai người từ từ nói chuyện nhé.”

Vừa dứt lời, tỷ ấy đã chạy ra ngoài cửa, không kịp gọi lại.

Ta thở dài, lẩm bẩm:

“Từ bao giờ mà tỷ tỷ lại ngượng ngùng như vậy chứ...”

Thật tội nghiệp cho công tử, có lẽ tỷ tỷ đột nhiên bỏ chạy đi, chàng ta chẳng biết làm sao, đành phải ngồi xuống cạnh ta, hỏi xã giao:

“Mấy hôm nay Y Y thế nào rồi, có khỏe hay không? Không có ta trông nom, nàng có ăn cơm đúng giờ không? Hôm trước ta vừa tặng cho nàng cây trâm, Y Y đã cài thử chưa?”

Ta: “...” Hỏi xã giao thôi mà, có cần hỏi một hơi nhiều như thế không?

Ta cười cười, đáp:

“Ta vẫn rất khỏe. Chúc mừng công tử được như ý nguyện, qua mấy hôm nữa, ta phải gọi công tử là tỷ phu rồi.”

Công tử ngẩn ra nhìn ta, nét cười trên khóe môi bỗng trở nên cứng đờ. Đột nhiên, chàng lại khẽ cười một tiếng, trông còn khó coi hơn là khóc. Chàng nhẹ giọng hỏi:

“Y Y muốn ta cưới người khác như vậy sao?”

Ta gật gật đầu, nói:

“Ta đã ngẫm nghĩ rất nhiều, cuối cùng hiểu ra, trước đây công tử muốn gả ta đi, cũng là vì muốn tốt cho ta, chỉ là ta không hiểu chuyện, khiến công tử khó xử. Bây giờ, ta không oán trách gì công tử nữa, chỉ mong công tử cưới được tỷ tỷ như ý nguyện.”

Công tử nghe vậy, bàn tay đang muốn vươn ra làm gì đó, chẳng hiểu vì sao lại thu tay về. Chàng im lặng một lúc thật lâu, mới khẽ khàng nói:

“Thôi, thôi, đều là do ta nợ nàng. Cho dù Y Y muốn giày vò ta như thế nào, ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Ta cảm thấy công tử quả thật nói oan ức cho mình quá. Ta nào có giày vò gì công tử, rõ ràng ta còn chúc phúc cho chàng cơ mà!

Nhưng công tử chẳng cho ta có cơ hội thanh minh. Kể từ ngày đó, chàng không tới vương phủ nữa. Nghe nói, trước ngày thành thân, tân lang tân nương phải tránh gặp mặt, chắc công tử muốn tránh mặt tỷ tỷ. Huống hồ, thi Hội xong, một thời gian sau sẽ phải vào điện yết kiến bệ hạ để tham dự thi Đình, có lẽ công tử cũng không nhàn rỗi.

Mấy hôm nay, trong vương phủ tất bật chuẩn bị hôn sự, ta muốn yên tĩnh cũng khó. Tỷ tỷ chạy đến chỗ ta, ngập ngừng nói:

“Lung nhi, tỷ không biết may vá thêu thùa, nghe nói muội rất khéo tay, có thể thêu giá y giúp tỷ không?”

Ta nhớ, kiếp trước cũng là một tay ta may hỉ phục cho tỷ tỷ. Khi ấy, trong lòng ta rất chua xót, mỗi đường kim mũi chỉ đều thấm đẫm nước mắt. Bây giờ, ta lại bình thản vui vẻ nói:

“Không có gì, tỷ cứ mang đến, muội sẽ giúp tỷ.”

Giá y là một khúc gấm màu đỏ thẫm, có lẽ là được chuyển đến từ Tô - Hàng. Ta sực nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của công tử khi nhìn thấy xiêm y màu đỏ của mình, bèn lấy thêm một khúc lụa xanh may áo choàng phủ bên ngoài, phỏng theo giá y thời Lục triều.

Tỷ tỷ ngồi bên cạnh nhìn ta, bất chợt khẽ nói:

“Lung nhi, xin lỗi.”

Ta ngẩng đầu lên, hỏi:

“Sao tỷ lại xin lỗi muội?”

Tỷ tỷ lắc lắc đầu, đáp:

“Không có gì cả, chỉ là thấy muội vất vả vì tỷ, thấy áy náy trong lòng thôi.”

Ta cười, bảo:

“Chúng ta là tỷ muội mà, khách sáo làm gì chứ?”

Lúc đó, ta không hề hay biết, vị tỷ tỷ ngây thơ của mình, cũng có thể lừa người. Mà ta, mới thật sự là kẻ ngây ngây ngô ngô, không hay không biết bị người ta bán đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.