Công Tử Có Bệnh

Chương 13: Chương 13: Ngoại truyện 2: Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ




Đối với ta, Y Y luôn là một ngoại lệ.

Ta vốn lý trí đến máu lạnh, nhưng Y Y lại luôn có cách chạm đến chỗ mềm mại nhất trong lòng ta. Ta tự nhủ rằng, nàng cũng giống như Tiểu Bạch mà thôi, sủng một chút cũng không sao.

Nhưng càng ngày, ta lại cảm thấy sự sủng ái này dần dần mất kiểm soát.

Đêm ấy, Y Y đến gác đêm cho ta. Ta có chút mệt, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Bỗng nhiên, ta nghe thấy hương hoa nhài thấm đẫm nơi chóp mũi, bên má chợt có vật gì mềm mại ấm nóng chạm vào.

Y Y hôn trộm ta.

Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng chỉ cần ngửi mùi hương quen thuộc đó, ta liền biết chắc rằng, đấy là Y Y của ta.

Nha đầu này, càng ngày càng bạo gan...

Ta khẽ cười một tiếng, lại chợt giật mình.

Ta nhận ra, mình luôn khoan dung với Y Y hơn người thường. Biểu muội chỉ cần vô ý xúc phạm mẫu thân ta, ta liền sinh lòng chán ghét. Còn Y Y, cho dù nàng làm bất cứ chuyện gì, ta đều dễ dàng tha thứ. Y Y không thích đọc sách viết chữ, ta không nỡ ép buộc nàng. Y Y thường xuyên nhìn ta đến ngẩn người, ta biết được, vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Y Y hôn trộm ta, ta rõ ràng là biết, lại vẫn chưa từng nghĩ đến sẽ phạt nàng.

Bất kể ta có giận đến đâu, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt long lanh của nàng, lòng ta liền bất giác mềm đi.

Ta biết rõ, điều này thật nguy hiểm. Nhưng lại không có cách nào khống chế bản thân.

Y Y càng ngày càng lớn, thoáng chốc đã là thiếu nữ cập kê. Mọi người đều nói, nàng rất giống với biểu muội. Nhưng trong mắt ta, Y Y là độc nhất vô nhị. Lục sam thanh nhã, dung mạo thuần tịnh, đôi mắt trong veo, giọng nói ngọt ngào êm ái, nàng cũng như màu xanh dịu mát của non nước Giang Nam, khiến lòng người tĩnh lặng nhẹ nhàng. Nếu biểu muội là hoa hồng, Y Y chính là lá xanh, khiêm nhường mà cao nhã, lặng lẽ mà khó quên.

Điều khiến ta hài lòng nhất chính là, trước mặt người khác, Y Y luôn giấu mình kín đáo. Nàng chỉ phô bày tất cả muôn vàn sắc thái khi ở cạnh ta. Chỉ ta nhìn thấy được vẻ đẹp của nàng. Nàng chỉ thuộc về ta.

Từ nhỏ đến lớn, ta nhìn quen hậu viện của phụ thân đấu đá lẫn nhau, trong lòng vô cùng chán ghét. Thế nên, dù đã qua nhược quán, ta vẫn không muốn cưới thiếp, một mặt lấy cớ bệnh tật yếu đuối, mặt khác lại tỏ ra chung thủy một lòng với biểu muội. Đích mẫu thấy như vậy, cũng không bắt ép.

Nhưng mà, Y Y càng ngày càng lớn, ngày ngày lại kề cận ta không rời, đáy lòng phẳng lặng của ta cũng theo đó mà gợn sóng. Mỗi khi nàng đứng cạnh mài mực cho ta, ta lại bất giác nhìn tới những ngón tay ngọc ngà thon thon của nàng, vòng eo mềm mại như liễu rủ, lên trên nữa, chính là nơi căng tròn mới nhú...

Ta không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ cảm thấy bản thân không bằng cầm thú, bị sắc tính làm cho mê muội. Ta nuôi Y Y khôn lớn, chẳng phải là muốn tìm một chỗ tốt gả nàng đi hay sao? Tại sao ta có thể sinh ra những tâm tư ấy...

Ta biết rằng, ta không nên như thế.

Vì Y Y, cũng là vì chính ta, ta đích thân chọn một người tốt, xứng với Y Y.

Nào ngờ, ta vừa đề cập đến hôn sự, Y Y đã quỳ sụp xuống, nói:

“Thanh Y nguyện đi theo công tử, trọn đời trọn kiếp trung thành với công tử. Xin công tử đừng đuổi nô tỳ đi.”

Ta nhìn đôi mắt hoe đỏ của nàng, rốt cuộc, những lời khuyên giải đều không thể thốt ra.

Ta chỉ có thể khẽ thở dài, vươn tay đỡ nàng đứng dậy, than nhẹ một tiếng:

“Nha đầu khờ, tội gì phải vậy chứ...”

Tội gì phải vậy chứ?

Rõ ràng, nàng đã có cơ hội chạy thoát.

Sao lại cứ phải khăng khăng ở lại chứ?

Lẽ nào nàng không biết là, mỗi khắc ở cạnh nàng, ta đều không thể kiềm nén được ý nghĩ muốn ăn nàng, nuốt sạch nàng vào bụng, để từ đây về sau, không ai có thể dao động tâm trí ta nữa?

Quả là một nha đầu ngốc.

......

Ta vẫn luôn tự kiêu rằng bản thân tính toán chu toàn, lại không tính được có kẻ to gan như tên hái hoa tặc Lưu Nhất Phương.

Giữa khi ta đang ở bên ngoài bàn bạc một việc mua bán, Tô Lục bỗng hớt hải chạy vào, báo:

“Bẩm công tử gia, trong phủ xảy ra chuyện rồi! Có đạo tặc lẻn vào bắt lấy biểu tiểu thư, hiện thị vệ đang bao vây hắn ta, nhưng võ công hắn ta quá cao cường, e là bọn họ không cầm cự nổi...”

Ta bình thản nhấp một ngụm trà, nói:

“Tô Thất, Tô Cửu đâu? Bảo bọn họ đến giúp một tay đi.”

Tô Lục chần chừ một lúc, rốt cuộc “Dạ” một tiếng, lui ra.

Ta bất chợt cảm thấy có gì đó chẳng lành, liền cất tiếng hỏi:

“Khoan đã, Tô Lục, Y Y ở trong phủ thế nào rồi? Không bị kinh sợ chứ?”

Tô Lục vội đáp:

“Thưa, chính là vì Thanh Y cô nương cũng bị đạo tặc đó bắt được, tiểu nhân mới lo lắng...”

Xoảng!

Cốc trà trên tay ta rơi xuống đất, vỡ tan thành trăm mảnh.

Ta bật đứng dậy, vội vàng cưỡi ngựa quay về phủ.

Lúc ta trở về, đã thấy Y Y đang bị một nam nhân ôm lấy, bay lên tường cao.

Tức khắc, trái tim ta như ngừng đập, bên ngoài lại phải giả vờ vân đạm phong khinh.

Lưu Nhất Phương một tay ôm Y Y, một tay ôm biểu muội, nhìn xuống ta ngả ngớn nói:

“Tô công tử thật là diễm phúc, có hai vị mỹ nhân như hoa như ngọc bầu bạn. Lưu mỗ xưa nay không thích cướp đoạt thứ của người khác, công tử hãy cho tại hạ biết vị nào là thê tử sắp qua cửa của ngài, ta sẽ không làm khó cô ấy...”

Dưới ống tay áo, ta âm thầm nắm chặt đấm tay, nhìn về phía Y Y đang khổ sở giãy giụa, ta chỉ muốn tức khắc băm nát tên này ra, giọng lại vẫn bình tĩnh nói:

“Thả vị hôn thê của gia ra, gia sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”

Bấy giờ, trong mắt người ngoài, ta nhất định là đang hi sinh Y Y để cứu biểu muội.

Kỳ thực, ta nghe nói, tính tình của Lưu Nhất Phương đa nghi vô cùng. Nếu ta nói thật rằng biểu muội mới là vị hôn thê của mình, hắn ắt sẽ cho rằng ta lừa hắn mà bắt đi Y Y. Ta bèn tương kế tựu kế, để hắn nghĩ rằng người ta muốn bảo vệ là biểu muội, tất sẽ sinh nghi.

Quả nhiên, hắn nghe ta nói vậy, liền bỏ Y Y ra, ôm biểu muội thoát thân.

Ta vội đỡ lấy Y Y, ôm ghì nàng vào lòng, nhẹ giọng trấn an.

Khoảnh khắc đó, ta mới biết rằng, ta có thể mất đi tất cả, chỉ duy nhất không thể mất đi nàng.

.........

Biểu muội có tư tình với hái hoa tặc, ta không tức giận, chỉ ghi hận nỗi nhục trước mặt đám đông khách quý.

Điều khiến ta thực sự tức giận chính là, Y Y lại vui vẻ chúc phúc cho ta.

Nàng cười nói:

“Nô tỳ... Nô tỳ chúc mừng công tử cùng biểu tiểu thư.”

Chúc mừng ư? Có gì đáng để chúc mừng?

Y Y lại không mảy may biết ta đang tức giận, còn đến miếu Nguyệt Lão xin tơ hồng buộc tên ta và biểu muội vào nhau. Chưa hết, nàng thậm chí còn nhiệt tình may giá y giúp cho biểu muội.

Ta nhìn dáng vẻ ngây ngây ngô ngô của nàng, chỉ hận không thể cắn chết nàng!

Ta bắt đầu nghi ngờ, tại sao bản thân có thể động tâm với một nha đầu ngốc nghếch như thế?

Thật là tự mình dày vò mình, chỉ đành bụng làm dạ chịu.

.........

Rốt cuộc, kẻ dám hại ta chịu nhục đều không thể sống yên ổn. Lưu Nhất Phương là thế. Biểu muội cũng không ngoại lệ. Ta còn nhớ chuyện họ Lưu kia dám chạm vào người Y Y, trước khi hắn chết, còn căn dặn thuộc hạ băm nát hai tay của hắn ra.

Biểu muội vì nhớ thương tình nhân, ngày ngày lại uống vào Đoạn Trường thảo do ta sai người bỏ vào trà của cô ấy, chẳng mấy chốc cũng hương tiêu ngọc vẫn.

Ta nghĩ, đã đến lúc ta có thể vì Y Y tranh vị trí chính thê.

Ta mượn cớ đau buồn vì cái chết của biểu muội, giả bệnh một trận thập tử nhất sinh.

Y Y không biết chuyện này là do ta sắp đặt. Ta sợ nàng vụng về làm hỏng kế hoạch, chỉ đành cắn răng nhìn nàng ngày ngày lo lắng u sầu bên giường bệnh của ta.

Y Y rất ngốc. Trước mặt ta, nàng luôn cố gắng mỉm cười thật tươi. Sau lưng ta, nàng mới âm thầm rơi lệ.

Nhưng mà, cái lý do bụi bay vào mắt ngớ ngẩn ấy của nàng, ta lại vờ như tin thật. Chí ít, như vậy, cả ta và nàng đều sẽ dễ chịu hơn một chút.

Ta thầm nghĩ, Y Y không còn phải chịu ấm ức bao lâu nữa. Ta đã sắp xếp lão thầy bói xúi giục xung hỉ. Bây giờ, Đại ca đã tạ thế, Tam đệ mắc bệnh không thể sinh con nối dõi, hương khói Tô gia chỉ còn mình ta gánh vác, phụ thân tất nhiên không dám phản đối ta cưới Y Y. Đừng nói là một nha hoàn, cho dù thân phận có thấp hơn nữa, miễn là có thể cứu được ta, Tô phủ giá nào cũng sẽ đồng ý.

Ta lại không ngờ rằng, khi kế hoạch chỉ còn một bước nữa đã thành công, Y Y lại chạy tới trước mặt phụ thân và đích mẫu cầu xin gả cho ta làm thông phòng.

Đáng lẽ, nàng đã có thể là chính thê...

Đáng lẽ, nàng đã có thể không chết...

Đáng lẽ, chúng ta đã có thể bạc đầu giai lão, con cháu viên mãn...

Tất cả, đều bị nha đầu ngốc ấy tự mình phá hủy.

Đáng buồn cười là, ngay cả mắng nàng, trách nàng, ta cũng không nỡ.

.........

@Tác giả: Nếu bạn là công tử thì bạn có bị Y Y chọc tức điên không?:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.