Công Tử Có Bệnh

Chương 35: Chương 35: Ngoại truyện: Tế thủy lưu niên (6)




Màn đêm buông xuống Tô phủ.

Trên trời, ánh trăng bàng bạc khoác lên vạn vật một lớp sương mờ ảo. Bên dưới, gia nhân rối rít thắp đèn bày tiệc, cả tòa đại trạch lập lòe đèn đuốc, sáng rực cả một góc Tây Hồ.

Trong gian thờ nhỏ tĩnh mịch, Lăng Vân lặng lẽ thắp lên ba nén hương. Dưới làn khói nhang nghi ngút quyện cùng mùi hương trầm thoang thoảng, bạch y nam tử đưa mắt nhìn hũ tro cốt nhỏ trên cao, im lặng hồi lâu, thần sắc vô hỉ vô bi, điềm nhiên như đã tham thấu hồng trần. Một lúc sau, dường như bị khói làm cay mắt, y nâng tay xoa xoa khóe mắt, đoạn cười khẽ, nói:

“Mẹ, Quân nhi trở về rồi. Hài nhi đã đăng khoa đỗ đạt, được thánh thượng ban chức Lang trung ngũ phẩm, người có vui không? Có điều... Hài nhi sắp phải lên kinh nhậm chức, lần này rời đi, không biết ngày nào mới có dịp quay về gia hương... Hài nhi bất hiếu, từ đây không thể thường đến thăm người nữa, nhưng mà... vẫn còn A Ngọc ngày ngày hương khói, có lẽ người cũng không cô đơn, phải không?”

Những lời này, y dùng giọng của quê nhà để nói, lại thì thầm rủ rỉ như tâm sự tỉ tê, người không biết nghe thấy, sẽ ngỡ rằng y đang nói chuyện với người sống.

“Mẹ yên tâm, Quân nhi từng hứa với người, nhất định sẽ làm được. Hài nhi sẽ không tranh giành với A Ngọc, bất cứ chuyện gì cũng sẽ nhường nhịn đệ đệ. Nhưng mà...”

Đến đây, y ngừng một lúc, mới tiếp lời:

“Nhưng mà, nếu là tự đệ đệ không cần nữa... Vậy thì không thể trách hài nhi, phải không?”

Câu cuối cùng ấy, y nói khẽ rất khẽ, tiếng Ngô lại thầm thì dịu nhẹ, cơ hồ ngay chính bản thân y, cũng không thể nghe rõ.

.......

Lúc Lăng Vân bước ra đại sảnh, đã thấy Tô lão gia ngồi sẵn nơi chủ vị, bên phải ông là Tô Thương Ngọc. Tô lão gia tuy đã qua tuổi bất hoặc, nét mặt đã thương lão đi nhiều, nhưng vẫn còn nhìn thấy được dung mạo phi phàm thuở trẻ. Mà Tô Thương Ngọc lại là nhi tử giống ông nhất, chỉ cần nhìn tướng mạo, liền biết ngay là phụ tử.

Đến cả tính tình giả dối ích kỷ, cũng là cha nào con nấy.

Tô lão gia trông thấy Lăng Vân, thần sắc có phần nhu hòa hơn, ánh mắt cũng hiền từ đi nhiều, cười bảo:

“Tùng Quân, qua đây dùng bữa đi.”

Lăng Vân thong thả bước đến, ngồi xuống phía bên trái của ông, đoạn khẽ cười, đáp:

“Đa tạ di trượng đã tiếp đãi Lăng Vân long trọng như vậy. Có điều, lần sau xin đừng lãng phí đến thế. Dân chúng Hoài Bắc đang chịu thiên tai đói kém, Lăng Vân thật sự không có lòng nào xa hoa hoang phí.”

Tô lão gia nghe vậy, bàn tay đang muốn vỗ vỗ vai y, rốt cuộc hạ xuống. Ông thở dài một tiếng, nói:

“Lần này con lên kinh, chưa biết khi nào mới có dịp về quê. Ta chỉ là muốn để con tận tình ăn những món của gia hương, sau này đến đế đô phồn hoa cũng chớ quên Giang Nam mới là nhà.”

Lăng Vân cười đáp:

“Di trượng yên tâm, tuy rằng trí nhớ Lăng Vân không tốt, nhưng thứ cần nhớ thì tuyệt đối sẽ không quên.”

Tô lão gia không phải người hiền lành, nhiều năm làm chủ gia đình, thường ngày đã quen uy thế ngút trời, lúc này ở trước mặt y lại dường như không biết phải nói gì, thở dài thêm một hơi, bảo:

“Thôi, mau ăn đi kẻo nguội.”

Trên bàn đều là món ăn của vùng Tô Nam, nhiều thủy sản, vị thanh đạm, ít dầu mỡ, mỗi một món đều là cố ý nấu theo sở thích của Lăng Vân. Tô lão gia liên tiếp gắp cho y mấy món ngon nhất, luôn miệng bảo y gầy quá, phải ăn thêm nhiều một chút. Từ đầu chí cuối, Lăng Vân đều chỉ cười không nói, lại một mực khéo léo từ chối.

Tô Thương Ngọc ngồi bên cạnh, vẫn luôn duy trì nụ cười tủm tỉm trên khóe môi, đáy mắt lại lạnh lẽo như băng, lẳng lặng nhìn cảnh phụ từ tử hiếu trước mặt mình, phảng phất như một chiếc bóng đứng bên ngoài bữa cơm thân mật ấm áp ấy.

Tô Thương Ngọc từ lúc sinh ra đã nhiễm độc, sức khỏe không tốt, vốn không ăn được thủy sản, trừ cá ra, trên bàn cũng không còn món nào chàng có thể động đũa. Vừa khi chàng vươn tay gắp một miếng cá nọ, một đôi đũa khác cũng vừa kẹp lấy miếng đó. Tô Thương Ngọc nhìn lên, đôi mắt hoa đào của chàng đối diện với một đôi mắt hoa đào khác, soi chiếu một khuôn mặt có mấy phần tương tự với chàng, trong nháy mắt bỗng thoáng qua sát ý, rồi lại rất nhanh giấu đi.

Hai người giằng co với một miếng cá, ai cũng không chịu buông tay trước, Tô lão gia không nhìn nổi nữa, liền bảo:

“Nhị Lang, trên bàn nhiều món như vậy, hà tất phải tranh với Tùng Quân chứ? Còn không mau buông tay?”

Lúc nào cũng vậy, chàng luôn phải là người nhường bước chịu thiệt.

Nếu là Tô Thương Ngọc thức thời thường ngày, tất sẽ buông tay. Nhưng lúc này, chàng dường như không muốn làm thế, bất kể ánh mắt đầy uy áp của phụ thân, vẫn một mực kẹp chặt miếng cá không buông.

Đúng lúc này, Lăng Vân lại buông ra trước, cười nói:

“Quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích, nếu đã A Ngọc thích, thân là huynh trưởng, lẽ nào ta lại không nhường?”

Tô Thương Ngọc bỏ cá vào bát của mình, đoạn ngẩng đầu nhìn y, khóe môi khẽ cong lên, nhẹ giọng nói:

“Đa tạ biểu ca. Có điều, đây là do chính ta lấy được, không phải là được nhường cho.”

Lăng Vân che miệng cười, nửa đùa nửa thật bảo:

“Nếu đệ còn không ăn, vi huynh phải đoạt lại đó.”

Tô Thương Ngọc cười đáp:

“E rằng phải để biểu ca thất vọng rồi.”

Lăng Vân không trả lời, chỉ từ tốn nhấp một ngụm trà, lắc đầu cảm khái:

“Tuổi trẻ luôn là như vậy, lúc nào cũng tràn ngập tự tin và hiếu thắng. Kỳ thực, được mất thành bại, phải đợi đến cuối cùng mới hay.”

Tô Thương Ngọc đang muốn đáp lại, Tô lão gia liền ho nhẹ một tiếng, trầm giọng bảo:

“Đang lúc dùng thiện, nói ít một chút.”

Từ lúc đó đến cuối buổi, ba người đều lẳng lặng mà ăn, không ai nói gì thêm nữa. Không khí nặng nề đặc quánh đến nghẹt thở.

Dùng bữa xong, hạ nhân dâng lên trà bánh. Tô lão gia vừa thưởng trà, vừa lơ đễnh hỏi:

“Tùng Quân, năm nay con cũng đã hai mươi lăm tuổi rồi, tam thập nhi lập [1] đã cận kề, mà dưới gối vẫn chưa có con trai thừa tự. Bây giờ công đã thành, danh đã toại, còn muốn đợi đến khi nào mới thành thân?”

Lăng Vân cầm tách trà lên. Bình thường Tô phủ ưa dùng Long Tỉnh, hôm nay lại đổi thành Bích Loa Xuân theo ý thích của y. Lăng Vân nhẹ ngửi một hơi, để hương trà thanh dịu tràn ngập cõi lòng, rồi mới chậm rãi đáp:

“Đa tạ di trượng quan tâm, có điều, bây giờ vẫn chưa phải là lúc, không cần phải vội.”

Tô lão gia nghe vậy, nóng ruột nói:

“Sao có thể không vội? Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại [2]...”

Nói đến đây, ông chợt khựng lại, như sực nhớ ra gì, lại dịu giọng bảo:

“Lần trước nghe nói con nhìn trúng nha đầu trong viện của Nhị Lang? Nếu thích thì cứ mang theo đến kinh thành hầu hạ cho con đi.”

Thoáng chốc, sắc mặt của Tô Thương Ngọc đã chuyển sang trắng bệch. Cũng may là trong đêm tối, dưới ánh đèn tù mù, không ai phát hiện ra. Dưới ống tay áo rộng, bàn tay chàng âm thầm nắm chặt lại, chặt đến nỗi móng cắm sâu vào da thịt.

Tứa máu.

“Thưa phụ thân, Liễu thị là người trong viện của hài nhi, trước đây có công xung hỉ, thời gian qua lại tận tâm hầu hạ hài nhi. Nếu mang nàng tặng cho biểu ca, e rằng sẽ khó tránh lời đàm tiếu... Một thông phòng là chuyện nhỏ, thể diện Tô phủ mới là chuyện lớn. Mong phụ thân suy xét lại.” Tô Thương Ngọc cố gắng giữ cho giọng nói và thần sắc của mình bình tĩnh hết mức có thể, cung kính thưa chuyện.

Tô lão gia quắc mắt nhìn chàng, ánh mắt sắc bén như mũi dao nhìn thấu tận tâm can chàng. Tô Thương Ngọc ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, trong lòng lại có chút căng thẳng, chỉ sợ bất cẩn để lộ ra tình ý dành cho Y Y.

Tô lão gia hừ lạnh một tiếng, bảo:

“Chỉ là một nha hoàn nho nhỏ mà thôi, tặng qua tặng lại là chuyện bình thường, được đi theo hầu Tùng Quân là phúc của thị, ai dám dị nghị điều gì?”

Lòng Tô Thương Ngọc nóng như lửa đốt, đang định lên tiếng đáp trả, đã nghe Lăng Vân từ tốn cất lời, nói:

“Cảm tạ hảo ý của di trượng. Chẳng qua là lần trước Lăng Vân cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, di trượng đừng để trong lòng. Huống hồ, vừa nãy ta cũng đã nói, quân tử không đoạt thứ người ta yêu thích. Nếu A Ngọc thích, ta tất nhiên không tranh giành.”

Lời này nghe qua chính là nói đỡ cho Tô Thương Ngọc, nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ điều mà chàng đang tận lực che giấu, dẫn dắt Tô lão gia nảy sinh nghi ngờ. Tô Thương Ngọc thầm hận trong lòng, lại tỏ ra bình thản, nói:

“Biểu ca nhầm rồi, chẳng qua chỉ là một thông phòng mà thôi, yêu sủng thì có thể, yêu thích thì thật là hoang đường. Cái mà ta lo lắng, chỉ là thể diện Tô gia.”

Lăng Vân nghe vậy, cũng chỉ cười cười xoay xoay nắp cốc trà, không hề đáp trả.

Tô lão gia nhìn về phía thứ tử, trầm giọng bảo:

“Còn nhớ được tôn ti là tốt, đừng để người khác tiếp tục lải nhải bên tai ta cái gì mà độc sủng thông phòng, trầm mê nữ sắc nữa. Nhớ rõ chưa?”

Tô Thương Ngọc cúi người, đáp:

“Hài nhi nhớ rõ.”

Tô lão gia khoát khoát tay, bảo:

“Được rồi, ngươi lui ra ngoài đi, ta còn có chuyện muốn bàn riêng với Tùng Quân.”

“Hài nhi cáo lui.”

Tô Thương Ngọc cung kính khom người lui ra, khẽ khàng khép cửa lại.

Chàng quay người bước đi, sau lưng vẫn vọng lại tiếng thở dài của Tô lão gia:

“Tùng Quân, tính cách của con quá mềm yếu, nam tử hán đại trượng phu, thích là phải tranh đoạt, sao lại dễ dàng từ bỏ như vậy?”

Chỉ nghe Lăng Vân cười khẽ một tiếng, đáp:

“Tranh đoạt để làm gì? Giống như món cá lúc nãy, nếu ta không buông tay, A Ngọc cũng khư khư giữ lấy, thì kết quả sẽ là miếng cá đó bị chúng ta làm nát, chẳng ai được lợi gì cả. Người khác xem trọng là thắng thua trước mắt. Nhưng đối với Lăng Vân, quan trọng nhất chính là bảo vệ được thứ mình yêu thích. Còn bản thân có được thứ đó hay không, thì phải xem duyên phận.”

Tô lão gia ngẩn ra một lúc, mới cảm khái nói:

“Giống, giống lắm, tính tình của con quả thực quá giống mẹ con. Ta sống cả đời người, vẫn chưa nhìn thấu triệt bằng. Nếu Nhị Lang có được một nửa tính cách này của con, thì đã không...”

Ông dừng một lúc, rốt cuộc chép miệng thở dài:

“Đáng tiếc, nó lại giống ta.”

Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ đọng lại một tiếng thở dài này.

.......

Y Y nghe tin công tử đã trở về viện, nhưng chờ mãi vẫn không thấy chàng về phòng nghỉ ngơi. Nàng lo lắng trong lòng, vội thắp đèn lồng đi tìm.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, nhớ đến công tử mỗi khi có chuyện đều thích trốn trong thư phòng. Vì vậy, nàng bèn tới đó.

Bấy giờ, thư phòng tối om om, chẳng có chút ánh sáng. Y Y khẽ khàng bước vào, qua ánh sáng leo lét của đèn lồng, nhìn thấy công tử đang ngồi thừ người trong bóng tối, sắc mặt trắng bệch. Nàng hoảng hốt, nhón chân bước tới trước mặt chàng, khẽ hỏi:

“Công tử... Công tử... Có chuyện gì vậy, sao người còn chưa về nghỉ...A...”

Nàng còn chưa hỏi xong, đã bị công tử kéo vào lòng chàng, giật mình hét toáng lên. Công tử ôm ghì lấy nàng, hai tay vòng qua quấn chặt lấy eo nàng, tựa cằm vào vai nàng, thì thầm hỏi:

“Y Y... Nàng sẽ không bao giờ rời bỏ ta, phải không? Y Y sẽ không đi đâu hết, có phải không?”

Y Y trấn tĩnh lại, tuy rằng không hiểu chuyện gì, nhưng thấy dáng vẻ thất thần của chàng, nàng liền vô cùng đau lòng. Nàng cũng vòng tay ôm lấy chàng, nhè nhẹ vỗ vào lưng chàng như vỗ về trẻ con, dịu giọng đáp:

“Phải, phải, Y Y không đi đâu cả... Y Y sẽ mãi mãi ở bên công tử...”

Thần sắc công tử thoáng dịu đi. Một lúc sau, Y Y cho rằng chàng đã bình tĩnh lại, liền muốn đứng dậy thắp đèn lên cho sáng. Nào ngờ, nàng vừa cựa quậy, công tử liền siết chặt vòng tay, giam nàng trong lòng chàng, không cho nàng thoát khỏi.

Công tử ôm ghì lấy nàng, lẩm bẩm nói:

“Dối trá... Đều là dối trá... Nàng muốn bỏ đi đúng không? Nàng muốn đi theo hắn làm Trạng Nguyên phu nhân, đúng không?”

Y Y không hiểu đầu đuôi ra sao, cho rằng công tử nghi ngờ phẩm hạnh của mình, cuống quýt muốn giải thích, bờ môi lại bị chàng ngậm lấy, nuốt hết những lời muốn nói vào bụng. Y Y được công tử dạy dỗ bấy lâu, dễ dàng đoán được chàng muốn làm gì tiếp theo, vội van nài:

“Công tử... Đây là thư phòng... Y Y xin người, chúng ta trở về phòng, có được không?”

Bấy giờ, công tử nào còn lý trí để nghe nàng. Chàng cọ nhẹ chóp mũi vào trán nàng, khàn khàn nói:

“Ngoan, gia muốn nàng, hầu hạ gia ở tại đây.”

Chàng đã quen thuộc từng ngóc ngách trên thân thể nàng, chỉ sờ soạng vài cái, toàn thân nàng đã mềm nhũn như bông, huống hồ trước giờ Y Y quen phục tùng chiều chuộng chàng, tuy rằng xấu hổ đến muốn cắn lưỡi, nàng vẫn ngoan ngoãn nằm im mặc chàng càn quấy.

Y Y luôn hiểu rõ thân phận của mình. Thông phòng, chỉ là cách nói hoa mỹ của hầu ngủ. Nàng không phải thê tử của chàng, mà chỉ là nô tỳ, nhiệm vụ của nàng là hầu hạ chàng trên giường, là nơi để chàng phát tiết dục vọng. Thê tử còn có thể từ chối phu quân, nhưng nô tỳ không thể cự tuyệt chủ nhân. Cho dù công tử sủng nàng, dung túng nàng, nàng cũng không dám trái ý chàng. Cũng may, công tử nhà nàng, tuy rằng những khi ân ái thường thích kề bên tai nàng thì thầm mấy câu từ vô cùng xấu hổ, nhưng vẫn là người ôn nhu nhẹ nhàng, chưa từng thô bạo với nàng, Y Y cũng chưa bao giờ chịu khổ.

Đêm nay, lần đầu tiên chàng thô bạo với nàng như thế, nhiều lần Y Y không chịu nổi, yếu ớt lên tiếng xin tha, chàng đều mặc kệ, chỉ mải mê hưởng thụ thân thể non mềm ngọc ngà của thiếu nữ dưới thân mình. Y Y dần nhận ra công tử hôm nay có chút bất thường, nàng có kêu khóc cũng vô dụng, không thể làm chàng lung lay mảy may, bèn thôi không nài nỉ nữa, tiết kiệm một chút sức lực.

Công tử muốn nàng hai lần, vẫn chưa tận hứng, liền với tay đùa văn phòng tứ bảo trên án thư xuống, ôm nàng đặt lên. Án thư ở bên cạnh cửa sổ, đêm nay trăng rất sáng. Ánh trăng sáng vằng vặc luồn qua song cửa, khoác một tấm lụa mờ ảo mông lung lên thân hình đương độ xuân sắc hé nhụy của thiếu nữ, khiến công tử không thể rời mắt.

Trên người nàng không có một mảnh vải, trong khi công tử bên trên vẫn y quan chỉnh tề, lại còn dùng ánh mắt nóng rực nhìn mình, Y Y xấu hổ đến muốn chui xuống đất trốn. Nhưng nàng không biết độn thổ, cũng không thoát được ra khỏi vòng tay của công tử. Y Y không biết công tử đã phái Tô Lục canh gác bên ngoài viện không cho ai bước vào, nàng lo sợ có người đi ngang qua cửa sổ sẽ trông thấy cảnh tượng xấu hổ này, liền cuống quýt lay lay tay áo của công tử, cầu xin:

“Công tử... Tô lang... Về phòng đi, đi mà...”

Công tử đưa tay vén lên sợi tóc lòa xòa trước trán nàng để nhìn cho rõ hơn từng biểu cảm của nàng. Đoạn, chàng kề bên tai nàng, ngả ngớn nói:

“Ở trong phủ có ai không biết Y Y là người của gia, ngày ngày đều bị gia chơi đùa đến khóc. Y Y còn sợ gì nữa, hửm?”

Y Y nào ngờ công tử nhà nàng thường ngày nho nhã một bụng thi thư thánh hiền, lúc này lại vô sỉ như thế. Nàng lo sợ chàng lại nói thêm lời nào nữa, chỉ đành ngậm miệng lại, cắn răng chịu đựng.

Công tử yêu thích nàng không nỡ rời tay, lý trí không thể tự chủ bản thân nữa, chỉ biết tuân theo bản năng nguyên thủy nhất. Y Y vốn dĩ đã xinh xắn đáng yêu như nụ hoa còn khép kín, trải qua mấy tháng được chàng tưới tắm mưa móc, nàng càng lúc càng kiều diễm, thân hình bắt đầu lả lướt thướt tha, đường nét trên khuôn mặt cũng bắt đầu lộ rõ quang hoa, khiến công tử càng thêm ghen bóng ghen gió, giữ rịt nàng ở bên mình không rời nửa bước, đề phòng bọn gia đinh nhìn thấy mà tơ tưởng. Nào ngờ, phòng trong phòng ngoài, lại vẫn có kẻ nhòm ngó. Bấy giờ, công tử đang lúc hoan hảo, nhìn xuống lại nàng kiều mị vô hạn, đuôi mắt vương nét phong tình không xứng với tuổi, chàng chỉ cảm thấy cổ họng càng thêm khô khốc, muốn nàng bao nhiêu cũng không đủ, nhất thời động tình, buột miệng nói:

“Tiểu dâm phụ... Còn chưa đến cập kê đã giỏi mê hoặc người như thế, nếu gia không nhốt nàng lại trong viện này, nàng còn mê hoặc thêm bao nhiêu nam nhân nữa?”

Chỉ một mình Lăng Vân đã khiến công tử ghen đến phát điên. Chàng nghĩ đến cảnh Y Y nói nói cười cười với biểu ca, tự suy đoán nàng đã làm gì để khiến kẻ xưa nay chưa gần nữ sắc kia vừa gặp vài lần đã tình ý thắm thiết, càng nghĩ càng ghen điên cuồng, lại càng không hề thương xót mà giày vò nàng.

Y Y vốn đã ngoan ngoãn chiều theo ý chàng, tuy rằng có chút đau, nàng cũng thầm vui vẻ vì được gần gũi chàng. Nhưng lúc này, nghe thấy ba chữ kia, tựa như nước lạnh giội vào giữa đêm đông, cõi lòng bất giác lạnh lẽo.

Nàng biết, công tử thích nói một vài câu khó nghe trên giường, chàng bảo đó là tình thú khuê phòng, nàng cũng cam chịu. Nhưng nàng từ nhỏ đã một lòng với công tử, chưa từng nhìn đến nam nhân khác, trong mắt trong tim chỉ có chàng, thứ quý giá nhất cũng đã cho chàng. Nàng cứ nghĩ rằng bản thân ở cạnh công tử bao năm, chàng nhất định hiểu rõ nhất nàng là người ra sao. Nào ngờ, chàng lại dùng ba chữ ấy nhục nhã nàng, hoài nghi tiết hạnh của nàng.

Y Y vừa ấm ức vừa tủi thân, nàng quay mặt đi, giả vờ như đã ngủ say, mặc cho công tử muốn mình bao nhiêu lần, nàng cũng không mở mắt ra nhìn chàng nữa.

Sáng hôm sau, công tử tỉnh dậy khi trời vừa hửng sáng, trong tiếng chim hót ríu rít và hương hoa thoang thoảng từ ngoài vườn truyền đến. Chàng chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy Y Y nằm rúc vào lòng mình, tức khắc nhu tình tràn ngập đáy mắt. Âu yếm đặt lên trán nàng một nụ hôn khẽ thật khẽ, sau đó, chàng với tay kéo chăn lên đắp lại cho nàng, mới phát hiện ra dấu tích thê thảm chàng để lại trên người nàng trong cuộc hoan ái điên cuồng đêm qua.

Bấy giờ, công tử tức khắc cảm thấy áy náy tự trách.

Y Y vẫn chưa đến tuổi cập kê, chàng thương xót nàng tuổi nhỏ, trước nay hành sự đều có chừng mực, nàng vừa nhíu mày than đau, chàng đã lập tức dừng lại, kiên nhẫn từng chút một. Công tử không hiểu tại sao đêm qua chàng lại trở nên như thế. Dường như, bên trong chàng còn có một con người khác. Chỉ cần cơn ghen tuông bùng lên, chàng liền không thể khống chế được chính mình, vô tình tổn thương Y Y.

Công tử nuôi Y Y từ nhỏ đến lớn, ngay cả lớn tiếng trách mắng nàng không nỡ, phạt quỳ thì sợ đau chân, phạt chép sách thì sợ đau tay, phạt nàng làm việc thì sợ mệt nhọc. Cho nên, dù Y Y có khiến chàng giận đến chừng nào, chàng cũng chỉ kiềm nén trong lòng, lạnh nhạt nàng vài hôm, để nàng tự biết sai mà sửa.

Lúc này, công tử nhẹ nhàng ôm Y Y dậy, giúp nàng tẩy rửa sạch sẽ, mỗi lần trông thấy từng dấu vết do chính mình lưu lại, nàng đau một phần, lòng chàng đau đến mười.

Khi Y Y tỉnh lại trên nhuyễn tháp, mặt trời đã mọc quá đầu ngọn liễu. Cũng như thường lệ, lúc nàng mở mắt ra, đã thấy toàn thân đều được tẩy rửa sạch sẽ tinh tươm, xiêm y ngay ngắn chỉnh tề, còn thoang thoảng mùi đàn hương công tử thích nhất.

Công tử đang ngồi bên cạnh đọc sách, thấy nàng thức giấc, liền đứng dậy bước tới ngồi xuống bên mép giường, mỉm cười hỏi:

“Dậy rồi sao? Y Y có đói chưa?”

Theo thói quen, chàng vươn tay muốn xoa đầu nàng. Y Y lại vẫn còn bóng ma tâm lý chuyện tối qua, có chút sợ hãi nghiêng mặt tránh đi.

Lần đầu tiên, Y Y né tránh chàng.

Công tử thoáng ngẩn ra, một lúc sau mới thu tay về. Chàng nhích lại gần, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cảm nhận được thân thể nàng thoáng run lên sợ hãi, công tử liền đau lòng vô cùng, ôn tồn khẽ hỏi:

“Còn đau sao?”

Y Y gật gật đầu, không lên tiếng đáp lời.

Công tử nhẹ tựa cằm vào trán nàng, dịu giọng nói:

“Y Y, xin lỗi, đêm qua là gia không đúng, không nên đối với nàng như vậy. Y Y ngoan, tha thứ cho gia, có được không?”

Công tử hiếm khi tự mình nhận sai như thế, còn xuống giọng xin lỗi nàng, Y Y nghe xong, giận dỗi đã bay biến hết phân nửa, chỉ biết tự giận mình không có cốt khí. Nàng tựa người vào lòng chàng, im lặng một lúc, cuối cùng nhẹ gật gật đầu. Khóe môi công tử khẽ cong lên, chàng mỉm cười ấm áp như gió xuân, nói:

“Quả là bảo bối ngoan. Y Y có thấy đói chưa, ăn chút gì nhé?”

Y Y lắc lắc đầu, nhẹ níu lấy tay áo chàng, nói:

“Công tử, Y Y không đói, Y Y có chuyện quan trọng muốn nói...”

Công tử cười, khóe mắt cong cong, đưa tay nhéo nhéo chóp mũi nàng, bảo:

“Có chuyện gì, Y Y cứ nói.”

Nàng thu hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn chàng, nói:

“Công tử, Y Y... Y Y thật sự không phải là... không phải là dâm phụ. Tuy rằng nô tỳ không học cao hiểu rộng, nhưng công tử dạy cho tam tòng tứ, lễ nghĩa liêm sỉ, Y Y đều ghi nhớ trong lòng. Từ trước đến nay, Y Y chỉ như vậy... như vậy với một mình công tử, không hề dây dưa với nam nhân nào khác, với Lăng Vân công tử cũng là thanh thanh bạch bạch... Công tử có tin Y Y không?”

Công tử bật cười khẽ, ánh mắt cũng lấp lánh ý cười nhìn nàng, bảo:

“Y Y ngốc, những lời tình thú trong khuê phòng đó, nàng hà tất phải để tâm? Gia nói nàng như vậy, chính là vì yêu thương nàng, không phải là ghét bỏ nàng...”

Y Y cảm thấy thật khó hiểu. Rõ ràng là mắng nàng, lại còn mắng khó nghe như thế, sao lại là yêu thương nàng?

Công tử khẽ thở dài, nói:

“Đợi Y Y lớn hơn một chút, tất sẽ hiểu.”

Y Y không biết bao giờ mới xem là lớn, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu.

Công tử lại bảo:

“Sau này không được phép nhắc tên nam nhân khác trước mặt gia, có nhớ chưa?”

Rõ ràng lần nào cũng là công tử tự nhắc trước, sau đó lại đổ lỗi cho nàng, Y Y cảm thấy rất oan ức, nhưng cũng gật đầu “dạ” một tiếng.

Vì thế, công tử vô cùng thỏa mãn, mấy ngày sau đó đều tìm việc cho nàng làm, không cho phép nàng rời khỏi chàng nửa bước.

Y Y vốn định nhân cơ hội này trả khăn lại cho Lăng Vân công tử, nhưng bị công tử quản nghiêm như thế, lại sợ công tử tức giận, nàng nào dám đi đâu, ngay cả gặp mặt người ta cũng phải tìm cách lảng tránh.

Y Y cũng không tự tin đến mức cho rằng vị tân khoa Trạng Nguyên này thật sự có tình ý gì với mình. Nàng nghĩ y chẳng qua chỉ là nhân từ tốt bụng, thấy nàng ngồi khóc trong vườn, hiểu lầm rằng nàng ở Tô phủ chịu khổ sở, mới ra tay giúp đỡ nàng thoát đi mà thôi. Y Y rất cảm kích vị công tử nhân đức ấy, nhưng cũng không thể so được với tình ý bao năm với công tử nhà mình. Cho nên, nàng tất nhiên sẽ không vì y mà khiến công tử tức giận.

Nàng không ngờ rằng, tránh đông tránh tây như vậy, rốt cuộc nàng vẫn gặp lại Lăng Vân.

Đó là một buổi sáng mùa xuân ấm áp, nhân cơ hội công tử bị lão gia gọi đến bàn chuyện hệ trọng, Y Y len lén đi tìm Tiểu Bạch chơi. Thường ngày, công tử không thích nàng thân thiết với Tiểu Bạch, nhưng Y Y cũng chỉ là nữ nhi gia bình thường, không có sức chống cự trước mấy con vật nhỏ xinh như vậy, thi thoảng cũng lén chơi đùa với nó một chút.

Hôm ấy, nàng “dâng” cho Tiểu Bạch mấy con cá rán để được vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, Tiểu Bạch ăn xong, liền phủi mông phóng đi. Y Y vội đuổi theo đi tìm, chạy đến một góc hoa viên, nàng nhác thấy bóng con mèo trắng muốt đang nằm dưới gốc lê, liền mừng rỡ gọi:

“Tiểu Bạch!”

Nàng bước tới gần hơn, mới phát hiện ra dưới gốc cây lê không chỉ có Tiểu Bạch, còn có một vị công tử bạch y, chẳng qua là bị tán cây rậm rạp che khuất mất.

Bạch y công tử nghe thấy tiếng gọi, liền quay đầu nhìn lại.

Có những người, chỉ cần đứng ở đâu, nơi ấy tức khắc biến thành mỹ cảnh. Lăng Vân chính là người như vậy. Chỉ thấy y ngồi dưới tán hoa lê, ba ngàn tóc đen chỉ dùng lụa trắng buộc hờ, tóc đen theo gió đong đưa, bạch y cũng bay bay trong gió. Cho dù Y Y kiên định si mê công tử nhà mình, cũng khó tránh khỏi nhất thời kinh diễm trước vị công tử đẹp tựa trích tiên này.

Lăng Vân quay đầu lại, mỉm cười hỏi:

“Cô nương vừa gọi tại hạ?”

Y Y sực tỉnh ra, mới nhớ đến vị này họ Bạch, nàng vừa gọi như thế, quả thật dễ gây hiểu lầm, vội khom người tạ lỗi:

“Tham kiến Bạch công tử... Không, không, tham kiến Bạch đại nhân. Đại nhân thứ tội, vừa nãy nô tỳ chỉ là nóng lòng tìm kiếm con mèo này, nó tên là Tiểu Bạch, không ngờ vô ý mạo phạm đại nhân...”

Lăng Vân công tử khoát khoát tay, bảo:

“Cô nương mau đứng lên, hà tất phải đa lễ như vậy?”

Đợi nàng đứng lên rồi, y mới cười xoa xoa đầu Tiểu Bạch, hỏi:

“Con mèo này là cô nương nuôi sao?”

“Dạ thưa, đây là sủng vật của công tử gia, không phải của nô tỳ.” Nàng đáp.

Thường ngày, Tiểu Bạch luôn chảnh chọe với nàng, bây giờ lại ngoan ngoãn để yên cho y vuốt ve như thế. Y Y vừa hâm mộ vừa ghen tị, thầm mắng nó đúng là con mèo háo sắc, chỉ cần gặp mỹ nam liền sà vào lòng.

Lăng Vân có chút kinh ngạc, nói:

“A Ngọc cũng nuôi mèo sao? Ta nhớ lúc nhỏ đệ ấy không hề thích chó mèo.”

Y Y cười đáp:

“Nhiều năm qua đi, mọi thứ đều có thể thay đổi, huống hồ chỉ là sở thích.”

Lăng Vân gật gật đầu, nói:

“Cũng phải, dù gì nuôi mèo cũng là chuyện tốt, có thể bầu bạn lúc cô đơn.”

Y Y sợ công tử thình lình quay về, không dám nói nhiều với y, liền hỏi:

“Sao đại nhân lại đến đây? Lẽ nào lại bất cẩn lạc đường, để nô tỳ dẫn đường cho ngài nhé?”

Lăng Vân lắc lắc đầu, cười nói:

“Không phải lạc đường, là ta cố tình ở đây chờ cô nương để nói lời từ biệt. Nhưng mấy hôm rồi vẫn không gặp được, dường như là cô nương có ý tránh mặt.”

Lời của y nói rõ ràng rất bình thản, không có ý trách móc, nhưng Y Y lại bất giác thấy áy náy trong lòng, ngập ngừng nói:

“Đại nhân thứ tội, Y Y là người trong hậu viện, không tiện gặp gỡ nam tử bên ngoài, chỉ e có điều tiếng không hay.”

Lăng Vân lắc đầu, nói:

“Cô nương lo lắng phải, là do ta suy nghĩ không chu toàn. Chẳng qua lần này lên kinh, về sau khó có cơ hội gặp mặt, dù gì cũng đã từng quen biết, ta chỉ muốn đến nói mấy lời từ biệt mà thôi, không có ý gì khác.”

Y Y lấy từ tay áo ra chiếc khăn lụa Tô Châu đã được nàng giặt sạch, nói:

“Nếu đã có dịp gặp, nô tỳ xin trả lại chiếc khăn này cho đại nhân.”

Lăng Vân nhìn chiếc khăn trong tay nàng, rồi lại khẽ lắc đầu, bảo:

“Xưa nay ta tặng thứ gì cho người khác, không có thói quen nhận lại. Nếu cô nương không muốn giữ, có thể tùy ý vứt đi.”

Y Y vẫn không cất khăn lại, chần chừ một lúc, rốt cuộc quyết định thẳng thắn nói:

“Nô tỳ có nghe công tử gia kể qua chuyện ở buổi yến tiệc năm trước. Nô tỳ biết đại nhân là có ý tốt muốn giúp đỡ nô tỳ rời khỏi đây, nhưng từ nhỏ nô tỳ đã đi theo công tử, thề rằng sẽ tận trung suốt đời, không có ý muốn rời đi, chỉ đành phụ lại hảo ý của đại nhân. Mong đại nhân lượng thứ.”

Lăng Vân khẽ cười một tiếng, nói:

“Nếu cô nương nói là chuyện trong yến tiệc mừng sinh thần của A Ngọc, thì không cần phải để trong lòng. Ngày đó ta chỉ thuận miệng nói như vậy, chỉ là mong A Ngọc có thể biết trân trọng người trước mắt, không phải là lời thật lòng, cô nương chớ để tâm, cũng không cần áy náy.”

Quả nhiên là vậy. Y Y như trút bỏ được gánh nặng trong lòng, nhẹ thở ra một hơi, cười đáp:

“Nô tỳ xin cảm tạ ý tốt của đại nhân. Vậy còn chiếc khăn này...”

Lăng Vân nhận lấy chiếc khăn, nhưng không cất vào, mà lại lấy từ tay áo ra một mảnh bạch ngọc, trên có khắc chữ Bạch bằng thể triện. Y dùng khăn gói lại mảnh ngọc, đoạn dúi vào tay nàng, chậm rãi nói:

“Lần này ta lên kinh thành, có lẽ khó có dịp quay lại đây. Cô nương giữ lấy mảnh ngọc này, vạn nhất sau này, ta chỉ nói là vạn nhất, cô nương hồi tâm chuyển ý, không muốn lưu lại Tô phủ, hoặc là có chuyện cần nhờ đến ta, có thể nhờ người mang mảnh ngọc này đến Bạch phủ ở ngõ Chu Tước phía Tây đế đô. Bất cứ lúc nào, nơi đó mãi mãi sẽ luôn mở rộng cửa chào đón cô nương.”

Y Y ngơ ngẩn hỏi lại:

“Chúng ta chẳng qua chỉ gặp mặt vài lần... Tại sao đại nhân lại chiếu cố nô tỳ như vậy?”

Lăng Vân cười khẽ, ánh mắt lại thoáng vương chút ảm đạm, thì thầm nói:

“Tất cả đều đã là quá khứ. Nếu cô nương đã lựa chọn ở lại đây, bây giờ kể lại chuyện cũ chỉ khiến đôi bên thêm phần khó xử. Chi bằng cứ như thế, để cho hết thảy chìm vào quên lãng đi. Chỉ cần cô nương hạnh phúc, ta cũng đã yên lòng.”

Nói đoạn, y chỉ để lại một câu “Bảo trọng”, sau đó đã quay lưng bước đi.

Y Y chẳng hiểu vì sao mình lại không đuổi theo trả lại mảnh ngọc cho y, cũng không bỏ đi. Nàng cứ thế, ngây ngẩn đứng nhìn bóng lưng của y khuất dần ở cuối đường.

Khi ấy, không ai ngờ rằng, lần gặp này chính là vĩnh biệt.

Mãi đến sau này, bóng lưng của vị bạch y công tử trong ngày hôm đó vẫn in sâu trong ký ức của Y Y.

Y là người đầu tiên, cũng là người duy nhất nói với nàng rằng, khi không còn nơi nào có thể đi nữa, y vẫn sẽ dành cho nàng một nơi để quay về.

Có lẽ mãi mãi, Y Y cũng không thể yêu Lăng Vân như đã từng si mê mù quáng yêu công tử. Nhưng mà, đó là tình cảm nàng trân trọng nhất đời.

......

*Chú thích:

[1] Tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc: Người xưa quan niệm đàn ông 30 tuổi thì lập nên sự nghiệp, 40 tuổi thì thông tỏ sự đời. Cho nên, nhi lập chi niên được dùng để chỉ tuổi 30, bất hoặc chi niên chỉ 40 tuổi.

[2] Bất hiếu có ba điều, không con là tội lớn nhất.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.