Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!

Chương 62: Chương 62




Sáng sớm hôm sau, trước cửa y cốc đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa thật lớn.

Xe ngựa do hai con ngựa lớn màu đỏ sẫm kéo, hai xa phu ngồi ở phía sau ngựa. Thân xe đơn giản, rộng rãi, hình dáng trang nhã, bên trong xe là hai rương quà tặng, đặc biệt vì chúc thọ Liên lão bảo chủ mà chuẩn bị.

lúc Đường Đường theo sp đi tới, xa xa thấy, không nhịn được khen ngợi một tiếng: “Thật là soái!”

Không nghĩ tới đi ra cửa mới phát hiện, bên cạnh còn soái hơn.

Năm con thần mã khí thế phi phàm đang xếp thành một hàng, khí thế mười phần, thế trận vô cùng dọa người.

Đường Đường bị sợ hết hồn, đứng ngớ ra nhìn Tiểu Hắc một chút, lại nhìn bốn con ngựa bên cạnh một chút, lại nhìn bốn con ngựa trắng bên cạnh, nhất thời vui vẻ mà chạy đến bên cạnh Tiểu Hắc sờ sờ cổ nó lại sờ mặt nó một cái: “Ai...Ngươi làm sao lại đen như vậy chứ?”

Liễu Quân đi tới dắt tay hắn: “Không phải do chính ngươi chọn sao?”

Đường Đường ngẩng đầu lên hướng về phía y nhe răng cười.

Liễu Quân trong mắt thoáng lên ý cười, nâng một tay khác lên ở trên quai hàm hắn nhéo một cái.

Hai gã sai vặt bên cạnh trong nháy mắt hóa đá. ( =)))

Liễu Quân lúc trước cùng lắm chỉ là mang một đệ tử ra cửa, bất quá cũng là do đi ra ngoài làm chuyện riêng, lần này lại mang một nhóm người đi đến Liên gia bảo, hơn nữa giao tình đối với Liên gia bảo cũng không tệ, tự nhiên là phải chú trọng hình thức một chút.

Mặc dù y không phải rất để ý đến những thứ này, bất quá nếu Vân Đại đã đề nghị như vậy, y cũng không có gì không vừa ý.

Lại nói từ sau khi y cùng mấy tên đệ tử này hòa chung một bầu không khí náo nhiệt lần trước, cuộc sống lại có thêm một tia nhân vị.

Hai người đang thấp giọng nói chuyện, bên kia Vân Đại, Vân Nhị, Vân Tam cũng lần lượt từ bên trong đi ra, đồng loạt hướng y chào hỏi.

Liễu Quân gật đầu một cái: “Lên đường thôi.”

Mấy người đang muốn lên xe ngựa, xa xa đột nhiên truyền tới một tiếng hô lớn: “Công tử ——!”

Từ lối vào y cốc có một người đang chạy như điên vào, vọt tới phụ cận liền tung người xuống ngựa vội vàng hành lễ, thở cũng không kịp thở, nhanh chóng chào hỏi: “Công tử, Đại công tử, Nhị công tử, Tam công tử, Tứ công tử...”

Đường Đường trong lòng chậc một tiếng: Gấp như vậy còn chú ý những lễ nghi này làm gì a?

Liễu Quân nhàn nhạt gật đầu: “Ừ, nói đi.”

“Chỗ Duẫn Phong sơn trang kia có động tĩnh, người hầu của Văn tiên sinh có đi qua một chuyến, rất nhanh lại đi ra, chúng ta một đường theo đuôi tới Phụ An thành, thế nhưng bị mất dấu ở cổng thành.”

Liễu Quân cau mày nhìn hắn: “Mất dấu ở cổng thành?”

“Vâng. Người này làm việc vô cùng cẩn thận, cố ý chọn thời điểm cổng thành sắp đóng mà đi vào, chúng ta đi ở phía sau cùng nên không kịp vào, cho nên bị nhốt ở ngoài.”

“Có bứt dây động rừng không?”

“Hẳn là không có.”

“Hiện có phái người canh giữ cổng thành sao?”

“Có. Người này vừa vào thành, ta liền lập tức an bài người ở lại thủ ở bốn cổng đông tây nam bắc, cửa thành vừa mở ra, mấy người còn lại sẽ vào thành tìm hắn.”

“Được, ngươi đi về nghỉ ngơi trước, có động tĩnh gì lập tức đến Liên gia bảo báo tin.”

“Vâng.”

Đường Đường thấy Liễu Quân mặt lộ vẻ trầm tư, liền không quấy rầy y, thẳng đến lúc đi được một đoạn đường rồi nhìn đến y, thấy sắc mặt y lúc này đã khôi phục bộ dáng bình thường, lúc này mới giục ngựa tới gần, mở miệng hỏi: “Sư phụ, Phụ An thành có phải hay không lần nơi mở Phục ma đại hội kia?”

“Ân.” Liễu Quân gật đầu một cái hướng hắn nhìn qua, ánh mắt khôi phục vẻ dịu dàng, ngay sau đó lại quay đầu phân phó Vân Đại, “Đoạn đường này sẽ không có chuyện gì, Liên gia bảo nhiều người hỗn tạp, nhớ chú ý người của Quân Tử sơn trang,“

“Vâng.” Vân Đại trong lòng cũng nghĩ đến Quân Tử sơn trang, nghe vậy cũng không kinh ngạc, chẳng qua là trấn định gật đầu đồng ý.

Phụ An thành tuy rằng sầm uất, nhưng càng nhiều hơn chính là quan lại quý nhân, cùng với giang hồ hiển hách ở nơi này chỉ có biệt viện của Quân Tử sơn trang kia, lần này người hầu của Văn tiên sinh đôt nhiên xuất hiện ở Phụ An thành, sau lưng Văn tiên sinh kia liền rất dễ dàng liên tưởng đến trên người Quân Mộc Thành.

Liễu Quân nhìn Đường Đường một cái, rồi hướng Vân Đại nói một câu: “Văn tiên sinh xảo trá như vậy, sẽ không dễ dàng để chúng ta tra được như vậy, Quân Mộc Thành là một cái ngụy trang cũng không chừng, đến lúc đó phải cẩn thận ứng phó với các phái.”

Vân Đại mặt đầy nghi ngờ: “Liên gia bảo địa vị bất phàm, sao sẽ có người ở nơi đó gây rắc rối? Lại nói, Liên gia bảo canh phòng vô cùng nghiêm nghị, cho dù muốn dở trò, chỉ sợ là không dễ dàng.”

Liễu Quân nhàn nhạt nói: “Cẩn thận vẫn tốt hơn.”

“Vâng.” Vân Đại đáp ứng, nhìn Đường Đường một cái, trong lòng cũng hiểu bảy tám phần.

Đường Đường thấy sư phụ đem chuyện giao phó xong lại hướng hắn nhìn tới, không nhịn được liền nở nụ cười tươi rói.

Liễu Quân ánh mắt nhất thời nhu hòa đi mấy phần, nhẹ giọng nói: “Tới đây.”

“A? Ân!” Đường Đường gật đầu một cái, vui vẻ tới gần, nhìn Tiểu Hắc cùng Ngân Sương dựa sát vào nhau cùng tiến tới, nhất thời trong lòng cảm thấy ngọt không chịu được, đang muốn hướng bên cạnh liếc mắt một cái, chợt bên hông căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đột nhiên ấm áp, khí tức sư phụ nhất thời chui vào trong mũi.

“Sư phụ?!” Đường Đường vội vàng quay đầu, mặt đầy kinh ngạc.

“Ta nói để cho ngươi tới ngồi trên ngựa của ta, không phải kêu ngươi dựa sát ngựa vào.”

Đường Đường bên tai trong nháy mắt ửng đỏ, nhẹ nhàng mà ngẩng cổ lên lén lút nhìn phía sau sư phụ một cái, phát hiện mấy người phía sau trên mặt đều mang nét cười ái muội mà nhìn hắn, tốc độ ngựa càng ngày càng chậm, nhất thời quýnh lên.

Liễu Quân đem đầu hắn kéo lại, ở trên trán hắn hôn một cái.

Trái tim Đường Đường bình bịch nhảy lên, cúi đầu xuống xoay người nhìn đằng trước, rõ ràng cảm thấy quẫn bách, thế nhưng trong lòng căng đầy, không nói được đó là cái dạng tư vị gì, mím môi cũng không khống chế được nụ cười.

“Sư phụ ngươi không nói sớm... Sớm biết cũng không cần mang Tiểu Hắc đi ra...” Đường Đường cúi đầu giả bộ mà lẩm bẩm một câu, thế nhưng cả người lại hồi hộp.

“Như vậy nói chuyện tiện hơn, mang Tiểu Hắc theo cũng không sao.” Liễu Quân nhìn gò má cong cong của hắn, đáy lòng một mảnh mềm mại, đứa tay dùng áo khoác đem hắn bao lấy thật chặt, thấp giọng nói: “Lạnh không?”

“Không lạnh.” Đường Đường lắc đầu một cái, nhắm mắt tựa vào ngực y, đáy lòng bởi vì hơi ấm từ lồng ngực kia truyền đến mà trở nên nóng hổi.

Liễu Quân nhìn đến da thịt trắng nõn trên cổ hắn, tròng mắt tối lại, cúi đầu ở bên tai hắn khẽ hôn một cái, cảm giác được cả người Đường Đường một trận run rẩy, nhất thời trong lòng căng lên, không báo trước mà khẽ cắn rái tai hắn một cái.

“A!” Đường Đường kinh hô một tiếng, ngay sau đó đem mình dọa cho giật mình, vội vàng cắn môi ngậm chặt miệng, nghĩ đến phía sau còn có mấy cái sư huynh thích xem kịch vui, nhất thời trên mặt tràn đày huyết sắc.

Liễu Quân nghe được thanh âm của hắn, hô hấp nhất thời nặng nề thêm, ngậm rái tai của hắn ôn nhu liếm mút vào, cánh tay đem cả người đang run rẩy của hắn ôm càng chặt hơn.

Đường Đường cho tới bây giờ mới biết lỗ tai chính mình lại nhạy cảm như vậy, bị y trêu chọc đến trong người giống như bị điện giật, thở dốc càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nặng nề, lại không dám phát ra âm thanh, không thể làm gì khác hơn là nhắm chặt đôi mắt, gắt gao cắn môi. Đang vào lúc thân thể kịch liệt phản ứng, trong lỗ tai truyền tới một cổ ướt át cùng ấm áp, nhất thời không khống chế được, người run một cái, răng cũng thả lỏng.

Liễu Quân nhanh chóng giơ tay lên chuyển qua mặt hắn, cúi người xuống hôn môi hắn, đem thanh âm chưa kịp kêu ra của hắn ngăn chặn lại.

Chờ đến lúc hai người thở hổn hển tách ra, Đường Đường đã hoàn toàn mềm nhũn như một bãi bùn, tựa vào trên người sư phụ thở hổn hển, cơ hồ cái gì cũng không biết, suy nghĩ cũng trì độn rất nhiều, trợn tròn mắt nhìn con ngươi sâu thẳm của sư phụ, khó khăn nuốt nước miếng một cái lại tiếp tục thở hổn hển.

Liễu Quân nhìn cặp mắt mông lung hơi nước cùng đôi môi phấn hồng ướt át của hắn, thiếu chút nữa lại mất khống chế thêm một lần, ôm chặt hắn đem cằm để trên trán hắn ma sát hai cái, khàn giọng kêu một tiếng: “Tứ nhi...”

Đường Đường không thể chịu được thanh âm này của y, mỗi lần vừa nghe liền hận không thể ném luôn nửa cái mạng, vào lúc đang khôi phục bình tĩnh, lại lập tức bị kích thích run rẩy, xoay người đem y ôm chặt lấy, một bên buồn bực một bên cong lên khóe miệng:“Sư phụ... Ngươi không phải kêu ta qua để nói chuyện sao?”

Liễu Quân đem mặt hắn nâng lên, khóe miệng hơi cong lên nụ cười: “ Ừ, quên.”

Đường Đường nhìn độ cong bên mép y đến thất thần.

Liễu Quân thật sâu nhìn hắn một hồi, dán môi lên trán hắn, than nhẹ một tiếng, trong thanh âm cũng mang theo ý cười: “Ta cũng sắp không nhận biết chính mình.”

Đường Đường nghe vậy sửng sốt một chút, lại đem người ôm chặt một chút, thiếu chút nữa thành cái bánh quai chèo xoắn vào nhau, hai cái tay giấu trong áo khoác mà ôm lấy lưng y: “Như vậy rất tốt!”

Liễu Quân ở hắn trên tóc xoa xoa, thật thấp đáp một tiếng: “ Ừ.”

Đường Đường đem mặt cà một cái, cười hắc hắc.

Liễu Quân cúi đầu nhìn hắn một cái, ở trên lưng hắn vỗ nhè nhẹ một cái: “Như vậy không mệt sao? Người xoay qua chỗ khác.”

“Không mệt!” Đường Đường trong tay ôm càng chặt hơn, ngẩng đầu lên cười hì hì nhìn y, “Sư phụ ngươi mới vừa rồi muốn nói gì?”

Liễu Quân đem một cái chân hắn kéo lên, để cho hắn ngồi một bên, lần nữa đem hắn ôm chặt: “Không có gì trọng yếu, chính là muốn nhắc ngươi đến Liên gia bảo nhớ theo sát bên người ta.”

“Ta cũng không quen những người khác, tất nhiên phải theo bên người sư phụ rồi.” Đường Đường gật đầu một cái, suy nghĩ một hồi lại nói, “Ta nhất định là tên học trò tư chất kém nhất mà sư phụ thu, đơn thuần chỉ là một kẻ vướng chân.”

“Không phải.” Liễu Quân ở trên đầu hắn xoa xoa, “Mấy sư huynh của ngươi đều là học võ từ nhỏ, ngươi mới học bao lâu chứ, sao lại so sánh như vậy được.”

Đường Đường chân mày nhướng lên, vui vẻ mà nhìn y: “Hắc hắc, sư phụ cũng đi an ủi người khác, trước kia ngay cả khen cũng không có khen ta lấy một câu.”

Liễu Quân nhìn hắn cười lên, đưa tay ở trên cằm hắn nhéo một cái.

Đường Đường ôm chặt y vui vẻ một hồi, lần nữa ngẩng mặt lên nhìn y: “Sư phụ, nghe nói, Liên gia bảo địa vị không tồi?”

“Ừ.” Liễu Quân ở giữa hai chân mày hắn hôn một cái, “Thế lực khổng lồ, từ triều đình đến trong giang hồ.”

Đường Đường lần nữa lại bị thân mật của y làm cho tim đập rộn lên, lấy lại tinh thần liền sửng sốt một chút: “Lên tới triều đình?”

“Liên gia bảo tổ tiên là khai quốc tướng quân, sau khi hoàng đế lên ngôi liền lui về quy ẩn giang hồ, lấy chuyện bảo tiêu làm sinh kế, trăm năm đứng vững trên giang hồ, mặc dù triều đình không phong tước cho bọn họ, nhưng vẫn thừa chiếu cố, thế lực đã sớm bén rễ.”

“Nga!” Đường Đường gật đầu một cái, âm thầm chậc lưỡi hít hà, “Chẳng trách nghe qua liền cảm thấy không giống môn phái thông thường trên giang hồ.”

“Ừ, là không giống nhau.”

Đường Đường vùi đầu trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: “Liên gia bảo cùng y cốc chúng ta quan hệ luôn rất tốt sao?”

“Cũng được.”

Đường Đường gật đầu một cái, lại hỏi: “Lần trước gặp ở Phục ma đại hội thấy Liên bảo chủ, cảm thấy hắn thật hòa ái.”

“Ừ.”

“Liên cô nương nhìn cũng không tệ.”

“Ừ.”

Đường Đường đảo mí mắt liếc hắn một cái, trong lỗ mũi không vui mà hừ một tiếng.

Liễu Quân nghi ngờ cúi đầu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Liễu Quân nhìn hắn rõ ràng là thần sắc khó chịu, càng nghi ngờ, ngón tay ở bên mặt hắn sờ một cái, ân cần nói: “Nói thật, ngươi làm sao vậy?”

Đường Đường ôm eo y nhăn nhó một hồi, nhỏ giọng nói: “Ghen.” (ư ư, cưng quá á á~)

Liễu Quân mặt đầy mờ mịt: “Cái gì?”

“Ghen!”

Liễu Quân càng thêm rơi vào trong sương mù: “Cái gì ghen?”

Đường Đường hướng y nhướng mắt, lại đem đầu chôn xuống: “Sư phụ thật cảm thấy Liên cô nương không tệ a?”

Liễu Quân không hiểu sao hắn lại xoắn xuýt vấn đề này, không thể làm gì khác hơn là nói thật: “Không rõ ràng lắm.”

“Ân!” Đường Đường khóe miệng nhất thời cong lên thật cao, cả người lại khôi phục tinh thần.

Liễu Quân nhìn vẻ mặt chợt vui chợt buồn của hắn, sửng sốt một hồi rốt cuộc hiểu ra, nhất thời có chút dở khóc dở cười, nắm cằm đem mặt hắn nâng lên: “Ngươi mới vừa nói ghen?”

Đường Đường híp mắt hướng y cười: “Bây giờ không ghen nữa!”

“Vì sao phải ghen? Bởi vì Liên cô nương?”

Đường Đường thật ra cũng biết sư phụ không thích Liên cô nương kia, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt nàng nhìn sư phụ khi ấy, tong lòng luôn cảm thấy mất hứng, vào lúc này lại bị hỏi như vậy, lại cảm thấy chính mình nhỏ mọn, lập tức không biết trả lời thế nào, không được tự nhiên gãi gãi trán.

Liễu Quân đem cái tay đang nhích tới nhích lui của hắn bắt lấy: “Liên cô nương cùng ta hoàn toàn không có giao tình, ngươi như thế nào lại ghen với nàng? Không được nghĩ lung tung.”

Đường Đường gật đầu một cái: “Nga...Đó còn không phải là vì người ta thích ngươi sao... Ta liền thuận miệng hỏi hỏi...”

Liễu Quân hoàn toàn không biết câu “người ta thích ngươi” này từ đâu mà có, bất quá cũng không để ý lắm, thấy Đường Đường cũng không có để ở trong lòng, ở trên chóp mũi hắn hôn một cái, thấp giọng nói: “Tứ nhi, ta đời này cũng sẽ không rời đi ngươi.”

Đường Đường nhất thời bên tai hồng lên, cong khóe miệng gật đầu một cái.

Đoạn đường đi Liên gia bảo này đều là đường lớn bằng phẳng, bọn họ cộng thêm mấy tên sai vặt tổng cộng bảy người, trừ Đường Đường công phu yếu một chút, mấy người còn lại đều không dễ đối phó, trên đường ngược lại không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm gì, vì vậy hết sức an tâm. Hơn nữa thời gian dư dả, cho nên một đường không lo lắng, ngược lại còn có cảm giác du sơn ngoạn thủy.

Đi khoảng một tháng rốt cuộc cũng tới nơi. Xa xa nhìn lại, Liên gia bảo tựa như một tòa thành trì nhỏ, bốn bề thành tường vô cùng kiên cố, canh phòng nghiêm mật, tấm bảng nguy nga lộng lẫy viết ba chữ to “Liên gia bảo”, nét bút cứng cáp, khí thế khoáng đạt.

Đưa ra thiếp mời liền được gia đinh dẫn vào bên trong, đi qua một tòa lại một tòa đền thờ lót bạch ngọc, lướt qua hai hàng người chỉnh tề tiếp đón, cuối cùng đi đến cửa chính của Liên gia bảo.

Ở cửa sớm đã có quản gia đắc lực đứng hầu ở đó, nhìn thấy người đến là Lưu Vân y cốc, vội vàng ba bước thành hai mà tiến lên nghêng đón, vô cùng cung kính chào hỏi, một bên sai người vào trong thông báo, một bên mời bọn họ đi vào.

Vân Đại thoáng chậm lại ở phía sau, phân phó hai tên sai vặt thu xếp ổn thỏa, lúc này mới theo đi lên.

Đi vào trong vượt qua hai ngưỡng cửa thật cao, đối diện liền thấy Liên lão bảo chủ mang theo tùy tùng vội vả đi tới.

“Lưu Vân công tử! Cuối cùng cũng chờ được ngươi tới!” Liên bảo chủ mặt đầy ý cười đi tới bên cạnh, ngữ khí quen thuộc, Đường Đường nghe thấy trong lòng luôn cảm thấy có chút gì đó không đúng.

“Liên bảo chủ!” Liễu Quân đối hắn chắp tay, mặc dù cung kính hành lễ, nhưng trên mặt vẫn là nét lạnh lùng trong trẻo mà lãnh đạm.

Cũng may mấy tên học trò đều nở nụ cười, rối rít chắp tay chào hỏi, nhất là Đường Đường, nụ cười luôn luôn rạng rỡ.

Liên bảo chủ dường như đã quen với thái độ của Liễu Quân, hoàn toàn không thèm để ý, cười ha hả cùng mấy tên học trò hàn huyên một phen liền đưa tay tỏ ý bọn họ đi vào, vừa đi vừa nói: “Ngày mai chính là thọ yến của lão gia tử, các ngươi sao hôm nay mới đến, sao không đến sớm một chút? Lão gia tử một mực muốn gặp ngươi, gần đây đúng thật là ánh mắt càng thêm mong mỏi.”

“Trên đường trì hoãn một chút.” Liễu Quân nhẹ nhàng nói một câu, lại nói, “Lão bảo chủ thân thể khỏe không?”

Liên bảo chủ thoải mái mà cười: “Rất khỏe mạnh! Rất khỏe mạnh a! Ha ha!”

Vừa nói chuyện vừa đi qua thêm một cái cửa, rốt cuộc đến được chính phòng.

Nhìn những bậc thang thật cao trước mắt, Đường Đường lần nữa chậc lưỡi hít hà. Liên gia bảo này đúng thật là khí phái, cực kì có tiền!

Mấy người đi theo Liên bảo chủ đi lên bậc thang, đến cửa mới phát hiện, bên trong phòng khách đã ngồi không ít người. Đường Đường không nhìn ra người nào môn phái nào, chỉ có thể từ quần áo mà nhìn ra từng nhóm người, hẳn là thuộc về nhiều môn khái khác nhau..

Phòng khách rộng rãi khí phái, chính giữa ngồi một lão nhân tóc bạc, nhìn một cái cũng biết tuổi cũng không nhỏ, thế nhưng mặt mũi lại hồng hào, vừa nhìn thấy Liễu Quân xuất hiện ở cửa, nhất thời cười lớn, ngoắc tay nói: “Ha ha ha! Lưu vân công tử tới! Mau tới bên này ngồi!”

Liễu Quân đối với người khác mặt dù không quá nhiệt tình, thế nhưng Liên lão bảo chủ dù sao cũng coi là có giao tình, hơn nữa đối với thái độ làm người của hắn rất kính nể, lúc này trên mặt có thêm vài phần cung kính, tiến lên hai bước thi lễ một cái: “Liên lão bảo chủ bình an!”

Lão bảo chủ vung tay: “Không cần những thứ lễ nghĩa này! Mau ngồi!”

Liễu Quân cũng không phải người thích hàn huyên nhiều lời, đối với người không quen biết lại càng lạnh lùng, chẳng qua là dư quang liếc qua đám người trong phòng khách, gặp phải người quen thì khẽ gật đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó liền trầm mặc mang mấy đệ tử vào trong ngồi.

Lão bảo chủ đã sớm chú ý tới Đường Đường vẫn luôn theo sát bên người Liễu Quân, đầu tiên là thấy bọn họ đứng quá gần, đã có chút kinh ngạc, sau khi vào ngồi lại thấy Đường Đường trực tiếp ngồi bên người Liễu Quân, mà Vân Đại là đại đệ tử của hắn lại bị tách ra ngồi riêng, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

“Đã sớm nghe qua Lưu Vân y cốc mới thu thêm một tiểu đồ đệ, chắc hắn chính là vị tiểu huynh đệ này?” Liên lão bảo chủ vuốt vuốt bộ râu hoa râm, cười ha hả nhìn Đường Đường.

Liễu Quân nhìn Đường Đường một cái, vẻ nhu hòa chợt lóe lên, đối lão bảo chủ gât đầu một cái: “Phải.”

Đường Đường lúc mới đi vào đã theo các sư huynh chào hỏi, lúc này lại bị chỉ đích danh một mình hắn, cảm thấy cần phải biểu đạt một chút lễ phép, nhớ lại lúc nãy thái độ sư phụ mới vừa rồi cũng rất cung kính, chính mình cũng không nhịn được mà càng thêm trịnh trọng, đứng lên thi lễ một cái, cười tươi nói: “Liên lão bảo chủ hảo! Trước chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!”

Lão bảo chủ cười híp mắt gật đầu liên tục: “Tốt! Tốt! Đứa nhỏ này vừa nhìn liền khiến người ta yêu thích, không cần giữ lễ, mau ngồi mau ngồi!”

Đường Đường cười hì hì ngồi xuống, thấy sư phụ nghiêng đầu nhìn hắn, đáy mắt chứa một ý cười không rõ nghĩa, vội vàng nâng lên một nụ cười sáng lạn.

Liên lão bảo chủ vốn là nhìn Đường Đường thuận mắt, đại khái là người lớn tuổi luôn đặc biệt yêu thích loại đứa nhỏ thông minh lễ phép, tiếp đó lại tùy tiện trò chuyện đôi câu, đối với hắn lại càng thêm yêu thích.

Bởi vì ngày mai mới là ngày thọ yến, cho nên mọi người ngồi trong phòng khách cũng tương đối tùy ý, ngươi một câu ta một câu thoải mái trò chuyện. Lão bảo chủ cũng không có lạnh nhạt người khác, nói chuyện phiếm với người này rồi lại nói với người khác, tinh thần minh mẫn, dáng vẻ khỏe mạnh làm không ít người âm thầm khen ngợi.

Dù sao cũng là người tập võ, nói một hồi lâu, lão bảo chủ một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi, lại giả vờ trách cứ tôn nhi bất hiếu, ngày mai đã phải mở tiệc mà cho đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu.

Mọi người luôn miệng trêu ghẹo: Lão bảo chủ thật là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, Liên công tử như vậy chính là tuổi trẻ tài cao, không biết trong lòng Liên lão bảo chủ có bao nhiêu tự hào đâu!”

Người ở trong phòng cười to ha hả.

Bên này đang trò chuyện hăng say, từ cửa có một gia đinh vội vã chạy vào, chào một cái lại hưng phấn nói: “Thiếu bảo chủ trở lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.