Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!

Chương 22: Chương 22: Rình coi thất bại




Lưu Vân kiểm tra cả hai thanh châm xong, lại nhíu mày suy tư trong chốc lát, sau đó mới thu dọn lại đồ đạc. Vừa quay đầu đã phát hiện Đường Đường lại tựa vào thùng gỗ ngủ. Vốn trong lòng còn kỳ quái sao hắn cứ ngâm nước ấm là ngủ, nhưng nhớ lại hắn đã căng thẳng một đêm, đành khẽ thở dài vớt người lên dùng chăn bọc lại.

Đang chuẩn bị truyền chân khí, đột nhiên phát giác mặt hắn nóng bừng, vội vàng kéo cổ tay hắn ra bắt mạch, chỉ thấy mạnh đập khá nhanh, cũng không có gì khác bất thường. Lưu Vân nhíu nhíu mày, nhất thời không nghĩ ra là làm sao, liền phỏng đoán có thể là bị cảm lạnh, vội vàng thúc đẩy chân khí hong sạch bọt nước trên người hắn, lại thả người xuống giường đắp chăn thật kỹ, xong xuôi hết thảy mới đi ra ngoài cửa gọi tiểu nhị đổi nước.

Trong ổ chăn, đôi mắt khép chặt của Đường Đường chậm rãi mở ra, hắn híp mắt vụng trộm nhìn về phía cửa, trái tim yếu ớt trong lồng ngực như lên cơn thần kinh, hoàn toàn mất đi tiết tấu bình thường. Đợi đến khi nước được nâng vào, Lưu Vân bắt đầu cởi quần áo, Đường Đường liền trông chờ trốn sau hắn nhìn lén, vừa hồi hộp vừa hưng phấn.

Theo quần áo dần dần cởi xuống, tràn ngập trong não Đường Đường tất cả đều là tiếng tim đập, càng ngày càng không có quy luật, hắn sống chết cắn môi, cảm thấy yết hầu có chút khô khốc. Thấy lớp y phục cuối cùng sắp được cởi xuống, Đường Đường đột nhiên nhận mệnh mà nhắm chặt hai mắt, soạt một cái xoay người không dám nhìn nữa.

Lưu Vân nghe thấy tiếng động, vội vàng đi đến lật người nằm ngửa ra, thấy sắc mặt hắn ửng hồng thật sự rất giống bị cảm lạnh, đặt tay lên trán hắn, vừa chạm vào đã bị nóng cho rụt tay về, bắt mạch, lại cảm thấy không giống như bị cảm.

Thần y nổi tiếng thiên hạ Lưu Vân công tử lần đầu tiên bắt mạch mà bó tay, cuối cùng đành phải bọc kín người lại, quyết định yên lặng xem tình hình.

Đường Đường nghe thấy tiếng hắn vào nước, lúc này mới vụng trộm thở phào một hơi, tay nắm chặt chăn khống chế mình không được mở mắt, liên tục thôi miên bản thân: Sắc tức là không không tức là sắc (*), sắc tức là không không tức là sắc…. Mình rất chính trực, mình rất thuần khiết… Chỉ là muốn nhìn một chút, không nghĩ gì khác hết… Ngủ, ngủ…

(*) Nguyên văn “Sắc tức thị Không, Không tức thị sắc”: Đây là một câu nổi tiếng trong Phật giáo, chỉ vạn vật biến chuyển do lòng người. Trong trường hợp này Đường Đường muốn nhắc nhở mình suy nghĩ đơn giản thôi, mọi chuyện vốn không có gì mà nghĩ bậy.

Đến lúc Lưu Vân rửa mặt xong chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, lại bắt mạch cho hắn lần nữa, phát hiện đã khôi phục bình thường, lúc này mới yên tâm nằm xuống. Vừa xốc chăn lên, đột nhiên phát hiện trên người Đường Đường còn chưa mặc quần áo, vội vàng soạt một cái đắp chăn lại, đi lấy quần áo sạch sẽ mặc vào cho hắn. Đường Đường đã sớm ngủ say như chết, không hề hay biết.

Một đêm tĩnh lặng. Sáng sớm hôm sau, Đường Đường lần nữa tỉnh lại từ trong giấc ngủ bên cạnh Lưu Vân, tay nắm ống tay áo hắn. Đường Đường ngẩng đầu, khó có một lần không mắt to trừng mắt nhỏ.

Sư phụ đang nhắm mắt, có lẽ còn chưa ngủ dậy.

Đường Đường cố nén hồi hộp trong lòng, rất giống một kẻ nghiện đã đắm mình từ lâu, đôi mắt say mê thất thần nhìn sườn mặt đẹp đến khó tả trước mắt. Sư phụ lúc say ngủ hoàn toàn ẩn đi nhuệ khí, không còn là vực tuyết vạn dặm không thể tiếp cận, cũng không còn là sông băng cứng ngắc không thể đặt chân, lại càng không phải con dao sắc chạm vào là bị thương tràn ngập huyết tinh… Sư phụ chỉ là sư phụ, một người rất bình thường, thậm chí bóng lông mi nhạt nhòa dưới khóe mắt, còn toát lên một tia yếu ớt như có như không khiến người đau lòng.

Sư phụ sao có thể yếu ớt? Đường Đường cảm thấy mình nhất định là bị nhũn não rồi, dây thần kinh nối sai, mắt bị che khuất, cả người đều váng vất, nhưng vẫn không nhịn được cúi đầu, thả lỏng ống tay áo đang siết chặt, chậm rãi trượt xuống, cầm tay sư phụ… Trong nháy mắt chạm vào, Đường Đường càng thêm mê muôi, ngón tay không khống chế được mà run rẩy, trong đầu óc hỗn loạn chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Mình đúng là to gan! Nhắm mắt! Giả vờ ngủ!

Lưu Vân tựa hồ ngủ rất say, cho đến khi trên tay truyền đến xúc cảm rõ ràng mới bừng tỉnh, trong giây lát mở mắt có chút mê mang, đôi mắt xuất hiện vẻ thất thần hiếm có, lập tức nhanh chóng rõ ràng trở lại, lại bởi vì giấc ngủ say mà nảy lên một loại cảm giác bất an. Hắn không thích những chuyện thoát khỏi sự khống chế của mình, bao gồm cả giấc ngủ. Nhưng mà, vì sao hắn lại ngủ say đến vậy không có phòng bị đến vậy?

Trong con ngươi tối đen toát ra một tia mê hoặc, xoay qua, nhìn thấy mái tóc ngắn quen thuộc và bộ dạng lộn xộn hỗn độn không chịu nổi bên cạnh, theo thói quen muốn đưa tay xoa xoa, lúc này mới phát hiện bàn tay để giữa hai người có chút kỳ quái.

Cúi đầu, tay vậy mà lại bị nắm. Thoáng sửng sốt trong chốc lát mới lấy lại tinh thần, Lưu Vân xoay tay nắm lại Đường Đường, khiến Đường Đường giật nảy suýt chút nữa bắn lên nóc nhà chọc ra lỗ.

“Sư phụ?” Đường Đường lẩm bẩm, vươn một tay còn lại chậm rãi dụi mắt, cố gắng dụi ra dáng vẻ còn buồn ngủ. Đậu, may mà lão tử phản ứng nhanh…

Lưu Vân bắt lấy cổ tay hắn bắt mạch, sau đó mới thả tay hắn ra, dùng tiếng nói đặc biệt chỉ có lúc mới tỉnh ngủ nói: “Sau này lúc tắm rửa tỉnh táo chút, đừng ngủ quên, kẻo dễ bị cảm.”

Đường Đường lúc này vốn nên cảm động một phen vì lời nói của hắn, nhưng tất cả lực chú ý của hắn giờ chỉ còn đặt trên thanh âm kia, cột sống không khống chế được mà tê dại, hồn cũng bay hết, cuối cùng chỉ có thể cắn môi gật đầu lung tung ân hai tiếng.

Lưu Vân thấy mái tóc trên đỉnh đầu hắn đung đưa mấy cái, đợi mãi mà vẫn không thấy hắn ngẩng mặt, không khỏi có chút kỳ lạ: “Sao thế?”

“A?” Đường Đường rốt cục nâng mặt lên, trong mắt còn đọng lại nét thất thần trong nháy mắt vừa rồi, “À… Chưa, chưa tỉnh ngủ…”

Lưu Vân thấy ánh mắt hắn còn mơ màng, nghĩ rằng hắn thật sự chưa tỉnh ngủ, lại vuốt ve tóc hắn: “Thế thì ngủ tiếp một lát.”

“… Vâng.”

Đường Đường vẫn cứ rũ đầu đến tận lúc ăn điểm tâm, ngồi trên bàn cơm mà hận không thể chôn hẳn đầu mình xuống gầm bàn, nghĩ lại thôi cũng thấy tối hôm qua mất mặt chết người, sáng nay lại càng mạo hiểm vạn phần, thật sự là không nâng nổi đầu dậy.

Lưu Vân nhìn hắn như vậy, tưởng hắn vẫn chưa ngủ đủ, đẩy trán hắn ra khỏi bát: “Sắp tới cũng không có việc gì quan trọng, nếu ngươi thật sự mệt mỏi, có thể ở lại thêm một ngày, đợi nghỉ ngơi cho khỏe rồi trở về.”

“Trở về?!” Đường Đường nghe vậy trừng to hai mắt. Ôi chao! Giường mềm trong trúc lâu y cốc a! Liễu rủ bên hồ y cốc a! Mắt Đường Đường vừa mới hưng phấn lên, đột nhiên nhớ lại chuyến đi này, hắn sắp không thể kề bên sư phụ như vậy nữa, tâm tình lập tực lại rơi xuống đáy vực.

Lưu Vân nhìn đôi mắt chốc thì vui chốc thì rầu của hắn, không khỏi nhíu mày nói: “Ngươi rốt cuộc là muốn về hay không muốn về?”

Đường Đường sửng sốt một cái, vội vàng gật đầu, cười hì hì nói: “Đương nhiên muốn. Ta không buồn ngủ chút nào, hôm nay có thể đi luôn.”

“Cũng tốt.”

Đường Đường nhất thời ai thán: “Sư phụ, sinh hoạt của ngươi thật không có lạc thú, ta nói về là về a? Sao ngươi không bảo dạo thêm chút nữa, chơi thêm chút nữa a? Ầy… Đều do mình lanh mồm lanh miệng…

Đường Đường hận không thể cho mình một cái tát, ăn xong điểm tâm mặt đầy buồn bực theo sư phụ về phòng thu dọn đồ đạc.

Hành trình trở về của hai người vẫn đi đường núi như trước, Đường Đường oán giận thì oán giận, trong lòng lại vẫn là sáng như gương, sư phụ chắc chắn muốn vội vã trở về, độc trên châm kia không rõ lai lịch, nhất định phải sớm ngày điều tra ra mới có thể yên tâm. Bất quá, sư phụ vì sao muốn tra những thứ này? Đây là câu hắn luốn muốn hỏi lại không dám hỏi.

Ra khỏi thành Lâm Châu, Đường Đường đột nhiên nhớ đến một chuyện, vội vàng thúc Tiểu Hắc đuổi theo Ngân Sương, nghiêng đầu hỏi: “Sư phụ, chúng ta cứ thế mà về a? Có cần đến hiệu thuốc Bắc mua chút thuốc rồi đi tiếp không?”

“Thuốc gì?” Lưu Vân thản nhiên hỏi.

“Thuốc giải độc a!”

Lưu Vân nhìn hắn một cái: “Ngươi muốn ta mua dược liệu về tự mình chậm rãi điều chế, hay là ở lại chờ họ chế ra thuốc giải rồi mới đi?”

“A?” Đường Đường sửng sốt một cái, lập tức hiểu ra, “Thì ra không mua được a…”

Đuổi nhanh đuổi chậm qua hai ngày, hai người đi đến địa phận vùng núi, trước không thôn sau không quán, trên đường đi không có cảm giác gì, sau một hồi vật vã, Đường Đường đối với cái gọi là giang hồ giờ đã thêm mấy phần cảnh giác, nay vừa nhìn lại, chỉ thấy rừng cây trước mắt âm âm u u, thần hồn nát thần tính, tựa như lúc nào cũng có khả năng trở thành căn cứ ẩn thân của kẻ địch tuy rằng chính hắn cũng không biết kẻ địch là loại người nào.

Đang căng thẳng nhìn nhìn xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy từ trong rừng truyền đến tiếng chim kêu tê tâm liệt phế, tiếp đó vang lên tiếng vỗ cánh cực to, khiến cho Tiểu Hắc hoảng sợ đột nhiên nâng móng trước lên phanh lại, bất an dậm chân tại chỗ đạp ra một đống dấu chân hỗn độn.

Đường Đường nhìn một đám quạ đen ồn ào bay ra, chỉ cảm thấy một mảng đông nghìn nghịt chặn tầm mắt khiến người ta hít thở không thông, ngay cả thần sắc của sư phụ cũng không nhìn rõ được, đang muốn mở miệng gọi hắn, quạ đen bay loạn trên trời đột nhiên trốn chạy tứ phía như gặp quỷ, âm thanh kêu gào xé họng nháy mắt bay xa.

Chỉ trong một lát, bầu trời như xóa tan mây mù, sáng sủa trở lại, thỉnh thoảng có mấy tiếng lá cây xào xạc vuốt phẳng tiếng vó ngựa bất an dưới chân, chỉ là bốn phía có vẻ tĩnh lặng đến kỳ cục.

Lưu Vân bất động thanh sắc ngồi trên lưng Ngân Sương, eo lưng cao ngất, trên khuôn mặt lạnh lùng không nhận ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh thấu xương lẳng lặng nhìn tầng tầng lớp lớp cây cối rậm rạp bên rìa phải đỉnh núi, ánh mắt lợi hại như có thể trực tiếp xuyên qua rừng rậm chồng chất, xuyên thẳng đến nơi sâu nhất.

Chuông báo động trong đầu Đường Đường gõ vang, trực giác biết có chuyện gì đó sắp xảy ra, vội vàng thúc Tiểu Hắc đến gần sư phụ, cũng không nói linh tinh, chỉ dùng ánh mắt di chuyển xung quanh một vòng hy vọng có thể phát hiện ra điều gì.

Một loạt tiếng động sột sột soạt soạt như có như không truyền đến từ bốn phương tám hướng, nghe thì không gần, nhưng dựa vào tốc độ đi đến thì cũng không chậm, Lưu Vân chau mày.

Đường Đường còn chưa nghe được mấy tiếng này, nhưng hắn vẫn luôn chú ý thần sắc sư phụ, lúc này thấy hắn nhíu mày, nhất thời thầm kêu không ổn. Sư phụ bình thường rất ít khi để lộ ra biểu cảm gì, thỉnh thoảng bất mãn với hắn thì sẽ nhíu mày, nhưng nhiều hơn hết đều luôn lạnh nhạt đến gần như lạnh lùng. Nhưng nét nhíu mày lúc này lại hoàn toàn khác biệt so với bình thường, tuy rằng không rõ ràng, nhưng dựa vào bản lĩnh sát ngôn quan sắc (*) của Đường Đường, hắn dám khẳng định 200%, lúc này đụng phải việc khó giải quyết.

(*) Sát ngôn quan sắc: dựa theo lời nói và sắc mặt để đoán ra ý tứ.

Đang âm thầm kinh hãi, đột nhiên sư phụ chuyển tầm mắt qua, nhìn hắn.

Hơ? Nhìn ta làm gì?

Ngay sau đó mắt hắn hoa lên, chỉ thấy sư phụ nhanh chóng cởi áo khoác ngoài xé thành mảnh nhỏ, thân ảnh như gió lướt qua giữa Ngân Sương và Tiểu Hắc, hai tay lập tức vỗ mạnh lên mông ngựa, lớn tiếng quát: “Tự mình về trước!” Ngân Sương Tiểu Hắc nhanh chân chạy như điên, tám móng ngựa tất cả đều bọc một lớp vải tuyết trắng.

Một loạt động tác này xảy ra chỉ trong điện quang hỏa thạch, Đường Đường quay đầu lại, chỉ thấy sư phụ vẫn đứng đó một mình một chỗ!

Não bộ nhanh chóng vận hành, trong đầu Đường Đường chạy qua vô số suy nghĩ. Chắc chắn là có nguy hiểm! Mình nên nghe lời rời đi hay ở lại đây? Rời đi thì không yên lòng sư phụ, không biết hắn sẽ gặp phải cái gì, sẽ đối phó như thế nào? Ở lại cũng không biết sẽ gặp phải cái gì, lỡ như kéo chân sau sư phụ chẳng phải sẽ thêm phiền?

Trên thực tế hắn cũng không dành cho mình bao nhiêu thời gian ngẫm nghĩ, trong nháy mắt quay đầu nhìn thấy sư phụ liền dựa theo bản năng làm ra lựa chọn, đang định nhảy xuống lưng ngựa, đột nhiên nghe thấy một chuỗi tiếng sột soạt làm cho người ta sợ hãi, tiếng vang càng lúc càng lớn, bốn phía tựa như một tảng băng nháy mắt sôi trào, hóa thành một lòng chảo cự đại, trong không khi tràn đầy sự nôn nóng và bất an.

Rắn! Một đàn rắn số lượng không nhỏ! Vừa phán đoán được tiếng động phát ra từ đâu, sau gáy còn chưa kịp toát mồ hôi lạnh, một con rắn lục đốm hoa vô cùng sặc sỡ đột nhiên xuất hiện phía trước, nhanh chóng bắn về phía Đường Đường.

Đệch! Cái quỷ gì thế này! Đường Đường theo bản năng nghiêng đầu né qua, vừa nhìn lại mới biết thật sự là một con rắn, lưỡi rắn thật dài phun ra nuốt vào, khè khè rung động. Ngay sau đó tiếng sột soạt to lên, sau đó là tiếng động càng ngày càng ồn ào, trận thế rắn rậm rạp đột nhiên hiện lên trước mắt! Bò trên đường, trườn trên cây, quấn trên cành lá, khắp tầm mắt đều là màu sắc xanh xanh đỏ đỏ, từng đôi mắt rắn lạnh băng nhìn chăm chú vào mình, từng thân mình như phản quang tùy ý vặn vẹo đong đưa.

Đường Đường nhìn mà buồn nôn, lông tơ toàn thân dựng đứng, không dám nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng rút thanh kiếm đen trong tay ra tiếp đón đàn rắn ập đến trước mặt, thuận thế hung hăng đạp vào mông Tiểu Hắc một cước, lại vỗ Ngân Sương một cái, lui về sau mấy trượng. Đàn rắn ồ ạt như nước xiết đuổi theo hắn, lại còn đi qua cả Tiểu Hắc và Ngân Sương, cứ như hai con ngựa kia là hai tảng đá, hoàn toàn không them để ý đến.

Tiểu Hắc và Ngân Sương theo bản năng nhanh chóng chạy về phía trước. Đường Đường nhìn chúng âm thầm thở ra một hơi, đồng thời nhanh chóng vung kiếm chém một vòng rắn treo ngang cành cây xung quanh thành vô số mảnh nhỏ, máu văng khắp nơi, nhất thời một mùi hương tanh hôi ghê tởm lan tràn trong không khí. Khắp đầu Đường Đường chỉ còn lại một ý nghĩ: Lão tử muốn nôn!

Lại một sóng rắn rậm rạp đánh lại, da đầu Đường Đường run lên, đành phải vừa đánh vừa lui. Đột nhiên hông bị giữ chặt, bên tai truyền đến tiếng quát mắng của sư phụ: “Không phải bảo ngươi đi sao?!”

Đường Đường bị siết eo nhanh chóng lùi về sau lao lên núi, cả người như biến thành một con diều sắp đứt, một tay vung kiếm chém đứt con rắn trên nhánh cây, một tay khổ sở gỡ bàn tay trên lưng, đứt giọng nói: “Ta có chạy! Không nhanh bằng chúng a! A!!!” Mũi kiếm đâm trúng tấc thứ bảy của một con rắn, một bên nhìn thân rắn sắp chết không ngừng giãy giụa vặn vẹo, một bên điên cuồng chặt chém đàn rắn khắp bốn phía, cố nén men chua trong dạ dày, “Đám rắn này bị khống chế đúng không?”

Lưu Vân một tay siết hắn, chỉ thản nhiên “Ân” một tiếng, tùy tay hất văng con rắn đang phi tới, tung người mấy cái nhảy lên đỉnh một cây thông già, ngưng mắt nhìn ra xa.

Đường Đường cố sức cong người xuống, chém phăng mấy con rắn có ý đồ bò lên cây hay bò từ cây khác qua, bày ra tư thế một người giữ ải vạn người khó phá, xong mới thoáng thở hổn hển một hơi, căng thẳng nhìn chằm chằm bốn phía, nghiêng đầu nói: “Sư phụ nếu có thể mang theo ta đứng trên một ngọn cây nhỏ như vậy, bay khỏi vòng vây chắc hẳn không thành vấn đề đúng không?”

“Có vấn đề.”

“A?”

“Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu hoạn vô cùng.” Ánh mắt Lưu Vân dừng tại một chấm nhỏ đỏ tươi trên đỉnh núi, đôi mắt càng thêm lạnh lẽo, ôm hông Đường Đường càng chặt, đạp bằng chông gai phi lên.

Khổ thân Đường Đường bị siết cho suýt chút nữa tắt thở, cả đường còn phải đối phó các loại rắn xông đến từ khắp nơi, đầu đầy mồ hôi nói: “Sư phụ ta sắp chết rồi, đừng siết như vậy a!”

“Thả ngươi xuống càng chết!”

“Hay là sư phụ cõng…” Còn chưa dứt lời liền cảm thấy mình bị ném lên không trung, bay bay như thật sự trở thành diều bị cắt đứt dây, còn chưa kịp phản ứng lại đã bắt đầu rơi xuống, sau đó, rơi lên lưng sư phụ, ngực bị đập cho vừa đau vừa tức… Đường Đường huơ kiếm chém rắn, ba chân bốn cẳng ôm lấy cổ sư phụ, chớp chớp mắt, “Hở?” Động tác tạp kỹ yêu cầu cao độ này là làm như thế nào vậy?

Đường Đường nằm trên lưng Lưu Vân, bên tai tràn ngập tiếng “xè xè” khiến người ta sởn cả tóc gáy, hắn không ngừng vung kiếm, chuyên tập công kích trận thế rắn xa luân chiến trái phải và phía sau, thịt nát của đủ loại rắn độc thi nhau rơi xuống, máu me đầy trời. Kiếm Lưu Vân hướng thẳng về phía trước, thân kiếm lóe lên ánh bạc đẹp mắt giữa không trung, kiếm khí xẹt qua, giữa mùi máu me mơ hồ tràn ra hương khí nhè nhẹ như có như không, tựa như có chút quen thuộc.

Đường Đường hơi hơi ngây người, suýt chút nữa bị con rắn đỏ bắn tới từ bên trái cắn một ngụm, vội vàng đưa tay nắm tấc thứ bảy của nó huy động nội lực ném xuống dưới gốc cây. Bên phải phút chốc lại bay đến một cái lưỡi đỏ, động tác của Đường Đường muộn một bước, mắt thấy sắp bị đụng phải, đột nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, được Lưu Vân cõng xoay một vòng tránh thoát khỏi công kích của cái lưỡi kia.

“Không được phân tâm!” Tiếng quát lạnh vang lên.

“Nga.” Đường Đường vội vàng tập trung lại tinh thần, đặt ánh mắt lên bầy rắn chung quanh.

Hai người phối hợp, một đường chạy thẳng lên đỉnh núi. Đường Đường dù cho không phải dùng gì đến chân cũng đã toát mồ hôi đầy đầu, run sợ và ghê tởm trong lòng đã toàn bộ biến thành chết lặng, chỉ biết không ngừng vung kiếm. Không thể ngừng, không thể ngừng! Dừng lại chúng ta sẽ chết! May mà càng lên cao đàn rắn càng thưa thớt, Đường Đường mới nhẹ thở ra một hơi.

Sau một hồi xuyên cây tách lá, điểm đỏ trong mắt càng ngày càng to hơn rõ ràng hơn, hóa thành một bóng người y phục lụa là đỏ như máu. Đường Đường lập tức bị cảnh tượng trước mắt kích thích!

Nếu bầy rắn múa loạn đã đủ quỷ dị, thế thì con trăn xanh vàng to tướng chiếm cứ giữa bầy rắn trước mắt nên hình dung như thế nào? Con trăn to chừng ba cái cây lâu năm hai người ôm mới hết, đầu trăn lớn khủng khiếp, cổ ngẩng cao có khi ngang với tòa nhà hai tầng, nếu đứng hết lên, thật đúng là không biết có thể còn cao đến đâu! Hơn nữa trên đầu con trăn đó đứng một người mặc đồ đỏ, cả người như máu, búi tóc Linh Xà (1) dựng cao lên trời, trên tóc cài một cây sáo phỉ thúy lục ngọc, bên hông đeo chuỗi chuông bạc thật dài, mặt giấu sau lớp lụa đỏ tươi nhìn không rõ dung mạo, không biết là nam hay nữ, muốn bao nhiêu yêu dị thì có bấy nhiêu yêu dị.

Đường Đường nhìn mà trợn mắt há hốc mồm đồng thời còn không quên nhảy xuống từ trên lưng sư phụ, bên tai nghe thấy thanh âm thanh lãnh trước sau như một của sư phụ: “Cung chủ Ly Âm cung Ly Vô Ngôn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.