Thấy Hàn Vũ Tích ngơ ngác cầm vòng cổ, trong mắt lúc thì xuất hiện tự trách, lúc thì xuất hiện đau khổ. Tô Tĩnh Như dù đần cũng đoán ra được quan hệ giữa Lâm Vân và vợ của hắn của chút kỳ quái. Mình chỉ mang theo một cái vòng cổ tới, nếu mang theo những thứ khác của Lâm Vân, không biết cô
nàng Hàn Vũ Tích có muốn lấy luôn không? Nếu như cô ấy muốn, mình có thể không cho cô ấy sao? Dù sao Hàn Vũ Tích mới là vợ của Lâm Vân.
Nhìn Hàn Vũ Tích coi chiếc vòng như bảo bối như vậy, Tô Tĩnh Như liền biết,
chiếc vòng này có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không trở lại trong tay của mình. Trong nội tâm có chút hối hận vì đã mang theo vòng cổ tới. Tuy nhiên,
trong chớp mắt lại nghĩ, thứ này dù sao cũng không phải do Lâm Vân đưa
cho mình. Cho dù mình yêu mến, cũng không thuộc về bản thân.
Nhưng không biết vì sao Hàn Vũ Tích lại gọi cái vòng là Tưởng Niệm. Mặc dù
biết nếu hỏi Hàn Vũ Tích về vấn đè này, có chút không lễ phép. Nhưng Tô
Tĩnh Như vẫn không nhịn được muốn hỏi. Tuy nhiên, nàng còn chưa mở
miệng, Hàn Vũ Tích đã nói chuyện.
- Chị muốn đi Phụng Tân.
Hàn Vũ Tích nghĩ nửa ngày mới kiên quyết nói.
Nghe Hàn Vũ Tích nói như vậy, Tô Tĩnh Như lại chua xót. Cô ấy đã biết Lâm
Vân ở đâu, muốn đi tìm chồng của cô ấy. Còn mình thì sao? Cũng đi theo
sau sao? Nhưng mình là cái gì của hắn?
Nhưng nàng thực sự muốn gặp lại Lâm Vân, nên không áp chế được tâm sự, liền nói:
- Em cũng đi với chị tới Phụng Tân.
Tô Tĩnh Như đã đợi không kịp cùng phụ thân tới Phụng Tân. Bởi vì nàng không muốn đi muộn hơn Hàn Vũ Tích.
- Hiện tại chị muốn đi luôn, em cũng đi luôn sao?
Hàn Vũ Tích có chút kinh ngạc nhìn Tô Tĩnh Như. Trực giác của nữ nhân nói
cho nàng biết, cô nàng Tô Tĩnh Như này không chỉ đơn giản là có ý tứ với Lâm Vân.
- A, vậy thị em cũng đi luôn. Em đi với chị.
Tô Tĩnh Như thật không ngờ Hàn Vũ Tích nóng vội như vậy. Nàng còn chuẩn bị hẹn
Hàn Vũ Tích ngày mai đi. Ít nhất cũng nên trở về nói với phụ thân một
câu. Nhưng cô ấy đã muốn đi, thì mình cũng đành phải đi theo.
Nàng thực sự không muốn tối nay Hàn Vũ Tích một mình gặp Lâm Vân. Cho nên nàng không chút do dự đáp ứng.
- Hai giờ chiều sẽ có một chuyến máy bay. Chúng ta nên đi luôn, nếu không sẽ chậm chuyến bay.
Tô Tĩnh Như nhìn Hàn Vũ Tích còn đang kinh ngạc, vội vàng đổi chủ đề, nhưng khuôn mặt đã có chút đỏ.
Từ lúc hai mỹ nữ kia vào quán ăn, chỉ thấy bọn họ nói chuyện chưa tới một
tiếng đồng hồ liền đi. Ngay cả thức ăn trên bàn cũng không thấy động.
Khiến người bồi bàn có chút buồn bực.
….
Trải qua cả đêm
tu luyện, Lâm Vân mới chỉ khôi phục được một nửa lực lượng Tinh Vân, dù
cố thế nào đi chăng nữa cũng không thể tăng thêm. Thở dài một tiếng, hắn biết mình đã bị thương tới căn bản. Phải rời khỏi đây thôi, đi tìm một
nơi có linh khí nhiều hơn.
Nghĩ tới mình bị Lý gia truy sát,
hoảng sợ như chó nhà có tang, Lâm Vân liền đầy một bụng căm tức. Sau này vô luận như thế nào cũng phải lấy lại tràng diện. Hiện tại, hắn thầm
nghĩ trở lại phòng trọ, cầm lấy đồ đạc rồi rời đi Phụng Tân.
Lâm
Vân một mực đợi tới khi giờ tan tầm. Bởi giờ này người đi lại tương đối
nhiều, trộn lẫn vào trong đó sẽ khiến người khác không chú ý. Lâm Vân
mua một cái kính râm ở quầy hàng gần nhà ga tàu điện ngầm. Lại mua một
cái quần thể thhao, tìm nơi hẻo lánh mặc vào. Lúc này mới thở phào nhẹ
nhõm.
Nguyên bản bị thương ở chân, Lâm Vân lo lắng có người phát
hiện ra, nên mới mua cái quần dài thể thao đó mặc vào. Làm như vậy, sẽ
không bị chú ý, nhưng chỉ là mặc hai cái quần nên hơi nóng.
Quả
nhiên, buổi trưa ở ga tàu điện ngầm có rất nhiều người đi lại. Lâm Vân
đeo kính râm đứng ở chỗ chờ tàu điện ngầm cũng không khiến người khác
chú ý. Người đeo kính râm như vậy rất là nhiều
Đột nhiên, Lâm Vân có cảm giác như bị rình mò. Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng không
phát hiện dị thường gì. Trong lòng thầm nghĩ, không phải do mình quá lo
lắng a? Nhưng nếu ở một nơi như vậy mà bị vây quanh, khả năng chạy trốn
là rất nhỏ, thậm chí có thể nói là bằng zero.
Bởi vì thực lực của hắn hiện tại như thế nào, hắn là người biết rõ nhất. Tuy vẫn hơn xa
người bình thường, nhưng chỉ cần xuất hiện một cao thủ như Lý Nghĩa, vậy thì hắn xong đời. Bất quá, loại người như Lý Nghĩa, chắc cũng không
phải là nhiều.
Cam Dao? Lâm Vân rõ ràng trông thấy Cam Dao đứng ở cách hắn không xa. Nàng đang cúi đầu, không ngừng ấn vào điện thoại,
không biết nàng nhắn tin hay làm gì. Hiện tại Lâm Vân không muốn đi sang bắt chuyện với Cam Dao. Ai biết trong lúc này có hay không người theo
dõi mình.
Đột nhiên, một người nam tử mặc áo sơ mi màu đen từ bên cạnh xông tới, đoạt lấy cái túi xách đeo trên vai của Cam Dao, rồi định chạy trốn. Cam Dao lập tức phản ứng, biết y muốn ăn cướp, liền giữ chặt túi xách của mình lại. Lâm Vân thấy thế, cơ hồ không chút do dự, lập
tức xông tới.
Người nam tử kia đột nhiên buông tay ra, dùng chân
đạp vào Cam Dao. Cam Dao bởi vì đang dùng sức kéo, còn bị đạp một cước,
thân thể không tự chủ được lùi lại đằng sau. Mắt thấy sắp ngã xuống ray
tàu điện ngầm. Lâm Vân căn bản không kịp nghĩ nhiều, không quan tâm tới
tên cướp kia, vội vàng chạy tới, kịp thời chụp được nửa người của Cam
Dao, trước khi nàng rơi xuống đường ray.
Thanh âm ầm ầm vang lên, tàu điện ngầm đã đi tới. Đây là tàu điện ngầm số bảy, không dừng ở trạm này.
Lâm Vân bắt được Cam Dao, nhẹ nhàng thở ra. Liền đẩy nàng lùi lại ở vị trí
an toàn. Lâm Vân đang muốn lui lại theo, đột nhiên có một cơn gió ập
tới.
“Không tốt”
Lâm Vân lập tức biết mình bị ám toán, thậm chí
tên ám toán kia còn muốn hại cả Cam Dao, phỏng chừng y đợi lúc mình cứu
Cam Dao mới ra tay.
Bọn khốn kiếp này. Nếu mình tới muộn một
chút, Cam Dao phải chết không nghi ngờ. Lâm Vân không kịp nghĩ nhiều,
lực trước chưa hết, lực sau đã sinh. Xe lửa vừa tới nên tốc độ rất
nhanh, Lâm Vân biết mình không còn cách nào để né tránh, không chút nghĩ ngợi bắt lấy cái chân đang muốn tập kích mình kia rồi vung mạnh.
Đôi chân này chính là của tên nam tử mặc áo sơ mi màu đen kia. Chân của y
bị Lâm Vân bắt được rồi vung mạnh, khiến cả người y đều rơi xuống ray
tàu trước cả Lâm Vân. Lâm Vân đồng thời cũng bị lực quán tính cực lớn
kéo xuống đường ray tàu điện ngầm. Rầm rầm, tàu điện ngầm ngay lập tức
đi qua chỗ đó, hai người thì không thấy bóng dáng.
Lúc Cam Dao
được Lâm Vân đẩy tới chỗ an toàn, nàng liền biết hắn là Lâm Vân. Bởi vì
nàng vĩnh viễn sẽ không quên hương vị trên người của hắn. Trong giây lát đó , nàng quên mất chuyện mình bị mất túi xách, mà chỉ có niềm vui
sướng khi gặp lại Lâm Vân. Nhưng về sau, nàng lại nhìn thấy Lâm Vân rơi
xuống đường ray rồi tàu điện ngầm đi qua, Lâm Vân thì không thấy.
- Lâm Vân…
Cam Dao như xé rách cuống họng kêu lên, liền hôn mê tại chỗ.